Chương 9: Cô là người của tôi

"Đợi lát nữa anh sẽ biết" Tô Ngộ Khanh cũng không ngẩng đầu, tốc độ hai tay nhanh gần như không rõ cô đang làm gì.

Hạ Tô Nghiễn nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu, cũng tiến lại gần.

Khoảng năm sáu phút, khóe miệng cô nhếch lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhấn nút cuối cùng "Xong rồi"

Cô lấy dây dữ liệu, cắm vào máy tính, kết nối điện thoại di động

Tích......

Phủ Phó Cẩn nhìn về phía di động của cô, ánh mắt không tự chủ trừng lớn "Cái này ,cái này......"

"Làm sao vậy?"

Anh đột nhiên quay đầu nhìn Tô Ngộ Khanh, ánh mắt kỳ lạ, cô còn có thể sử dụng máy tính một cách thành thạo như vậy sao?

"Chính là như vậy, anh cũng nhìn thấy rồi a" Tô Ngộ Khanh nhướng mày.

“……”

Hạ Tô Nghiễn cười khẽ một tiếng "Cô định làm thế nào? Gửi những bức ảnh và video đi ư?"

Tô Ngộ Khanh vừa rồi vận dụng thủ đoạn hacker, trộm ảnh chụp và video từ trong điện thoại di động của Giang Thần An, còn có một ít ghi chép nói chuyện phiếm.

"Đương nhiên, bọn họ không phải nói tôi nói dối sao? Cho bọn họ chút chứng cớ."

"Cảm ơn máy tính của anh, ngày mai gặp lại. " Cô đứng lên, cầm di động lắc lư, đôi mắt đẹp nhướng lên, thản nhiên rời đi.

"Cần hỗ trợ không? Đội quan hệ công chúngcủa tôi có thể cho cô mượn. "Đáy mắt Hạ Tô Nghiễn xẹt qua một tia sáng.

"Cho tôi mượn? "Tô Ngộ Khanh dừng bước, yên lặng nhìn Hạ Tô Nghiễn " Điều kiện là gì?"

Trên đời không có bữa ăn nào cho không, cho dù có, cũng không có khả năng rơi vào trên người cô.

"Ngồi xuống nói chuyện?"

Tô Ngộ Khanh trầm ngâm một lát, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Phó Cẩn ngây người nhìn hai người, há miệng, cuối cùng dưới ánh mắt Hạ Tô Nghiễn nuốt trở lại lời nói.

Hạ Tô Nghiễn lấy một chai sữa trong tủ lạnh bên cạnh đưa cho Tô Ngộ Khanh "Uống chút gì đi."

Tô Ngộ Khanh: "......"

Phó Cẩn ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Tô Ngộ Khanh cùng lắm chỉ là một cô gái thậm chí còn chưa đầy mười tám tuổi.

Cho nên, tất cả những hành động vừa nãy của cô, là học từ ai?

"Cậu đi ra ngoài trước đi"

Phó Cẩn mơ hồ "Tôi?"

Hạ Tô Nghiễn gật đầu "Ừ, cậu ra ngoài trước đi, chúng tôi có vài lời muốn nói."

Phó Cẩn "...... Cậu sợ là không rõ ai là người ngoài đi?"

Còn nữa, phòng của hắn ở ngay đây, còn muốn hắn đi đâu?

Đây là một gian phòng theo phong cách căn hộ, tổng cộng có ba phòng, Phó Cẩn và trợ lý của Hạ Tô Nghiễn cũng ở đây, nhưng hai ngày nay trợ lý của hắn có việc xin nghỉ ở nhà.

Cuối cùng, Phó Cẩn vẫn bị đuổi ra ngoài.

Hạ Tô Nghiễn ngồi xuống đối diện Tô Ngộ Khanh, vẻ mặt cô gái trầm tĩnh, ánh mắt trong suốt, không hề hoảng loạn.

Đôi mắt long lánh có chút ánh nước dừng ở trên người anh, chờ đợi anh nói tiếp.

"Tốc độ tay vừa rồi của cô...... rất kinh diễm. "Đáy mắt anh mang theo sự chân thành.

"Cảm ơn vì lời khen"Tô Ngộ Khanh mở nắp bình, uống một ngụm sữa.

Hạ Tô Nghiễn sửng sốt, lập tức ho nhẹ một tiếng, cúi đầu bật cười, "Hoa Thái không thích hợp với cô, cô tiếp tục ở Hoa Thái, vĩnh viễn cũng không có cơ hội thành công."

"Ừm đúng thế, bước tiếp theo hẳn là rời khỏi giới giải trí rồi."

"Cô không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy."

Tô Ngộ Khanh nhướng mày "Cho nên, anh nguyện ý ký hợp đồng với tôi?"

Hạ Tô Nghiễn trên danh nghĩa có một công ty giải trí, có thể nói là đứng đầu của ngành này, người trong giới giải trí tất nhiên đều muốn vào, điều kiện ký hợp đồng rất hà khắc, nhưng bởi vì tài nguyên đều là thuộc dạng hàng đàukia, người người vẫn cắm đầu xin vào.

"Có thể. "Hạ Tô Nghiễn không chút do dự gật đầu" Tiền vi phạm hợp đồng của Hoa Thái tôi sẽ trả, Tô gia sẽ giao cho tôi."

Nếu chỉ là người bình thường, Tô gia đương nhiên sẽ không buông tha Tô Ngộ Khanh.

"Trả giá cao như vậy, tôi cũng không cho là mình đáng giá tới mức khiến Hạ Thần anh làm như vậy." Tô Ngộ Khanh rất tỉnh táo.

Cô gái mười tám tuổi, có thể bảo trì phần đầu óc này, khiến Hạ Tô Nghiễn lại nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Đương nhiên là cô có giá trị, về sau cô chính là người của tôi."

"Khụ khụ, lời này cũng không thể nói lung tung."

"Trách tôi không giải thích rõ ràng, về sau cô chính là làm việc cho tôi, yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô, thời gian ước định ba năm, ba năm sau, tôi sẽ xóa bỏ hợp đồng cho cô." Hạ Tô Nghiễn nhếch khóe miệng, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo ý tứ câu người.

Tô Ngộ Khanh bất động thanh sắc dời mắt, tạm thời không nói gì.

Ba năm......

Nghĩ đến trước mắt cô còn không có năng lực chóng lại Tô gia, Giang gia , hai nhà này không có khả năng buông tha cô lúc này, tìm một cái đại thụ ôm chân một lát cũng không hẳn không thể.

"Ký chủ, đáp ứng hắn ta đối với người không có hại. "Âm thanh máy móc đã lâu không gặp vang lên.

"Câm miệng đi. "Tô Ngộ Khanh tức giận nói dưới đáy lòng.

Sau đó nhìn về phía Hạ Tô Nghiễn "Có thể, ba năm sau hợp đồng hết hạn."

Hạ Tô Nghiễn đột nhiên nở nụ cười híp mắt, bước đầu tiên đã thành công.

"Bên Hoa Thái tôi bảo Phó Cẩn ra mặt, Tô gia sẽ không can thiệp."

Tô Ngộ Khanh cũng không hỏi anh xử lý như thế nào, gật đầu đứng lên"Được, vậy tôi chờ hợp đồng của anh."

"Đúng rồi, còn một việc... "Hạ Tô Nghiễn nghĩ nghĩ, lại mở miệng" Quên đi, chuyện này để sau nói."

Còn chưa ký hợp đồng, lỡ như người ta bỏ đi thì sao?

Tô Ngộ Khanh luôn cảm thấy có chút không thích hợp, bất quá nghĩ đến mình hiện giờ bản thân cũng không có gì, cũng không tiếp tục rối rắm.

"Cái này nếu lộ ra, tuyệt đối sẽ gây nên sóng to gió lớn. "Cô lắc lắc di động của mình.

"Có thể giao cho Phó Cẩn xử lý, nhưng chi phí tôi muốn một nửa."

Phó Cẩn không có khả năng để cho người của mình bị ảnh hưởng, tuyệt đối sẽ đem mình xử lý sạch sẽ, cho nên đem video cùng ảnh chụp bán cho đối thủ của Giang Thần An mới là lựa chọn tốt nhất.

"Toàn bộ cho cô" Hạ Tô Nghiễn bật cười.

"Vậy tôi không khách khí. "Tô Ngộ Khanh nhếch môi cười," Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp lại."

Hạ Tô Nghiễn tiễn cô ra ngoài, ngoài cửa, Phó Cẩn u oán nhìn hai người bọn họ.

"...... Anh vẫn luôn ở cửa?"

"Nếu không thì sao? Tôi có thể đi đâu được? Nói chuyện xong chưa?" Phó Cẩn tức giận, cũng không biết hai người nói chuyện gì.

Hạ Tô Nghiên không nói gì, nếu biết vừa rồi anh đã không nói ra lời cuối cùng, vậy Phó Cẩn ở đây cũng không có gì.

Tô Ngộ Khanh tạm biệt hai người, trở về phòng mình, không bao lâu sau khách sạn đưa đồ ăn tới.

Cô lướt di động, gửi ảnh và video cho Hạ Tô Nghiễn, vừa rồi hai người đã thêm wechat cho nhau.

Ngày hôm sau, sáu giờ rưỡi Tô Ngộ Khanh đã dậy, cô rửa mặt, bôi một chút kem dưỡng ẩm, không trang điểm, tóc buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc quần thể thao rộng thùng thình.

Sau đó lên tầng 5 ăn một chút.

Lúc cô đến phòng luyện tập, Cố Trạm và Hạ Tô Nghiễn còn chưa tới.

"Anh vất vả rồi, tới sớm như vậy" Tô Nghiễn nhìn chằm chằm trợ lý đạo diễn đang cầm máy quay dụi mắt một cái.

Hả?

Hắn hồ nghi mở to hai mắt, Tô Ngộ Khanh ở trên mặt băng như giẫm trên đất bằng.

Sau khi thấy rõ ràng, khóe miệng hắn co rút, bất quá cũng không để ý.

Buộc khăn mặt vào giày, cũng chỉ có thể đi trên mặt băng, nhảylà điều không thể.

Tô Ngộ Khanh luyện tập nửa giờ, Cố Trạm và Hạ Tô Nghiễn đã tới.

"Tới sớm vậy? "Ngữ khí Hạ Tô Nghiễn ngày hôm qua quen thuộc hơn nhiều, Cố Trạm có chút nghi hoặc.

"Ừm, ngủ... hết cách rồi, ai bảo Lâʍ đa͙σ diễn chó chứ, tôi cũng không muốn bị đuổi ra khỏi giới giải trí.

Tô Ngộ Khanh cắn răng "Hệ thống, ngươi muốn chết!"