Chương 36: Cô tự cầu phúc đi

[Có gì nói đấy, Tô Chanh Tịch quả thật rất "trà"]

[Tô Ngộ Khanh là đang đi tìm chết sao, làm khó Tịch Tịch nhà tôi, còn một mực làm cho Tịch Tịch nhà tôi khó xử, câu dẫn hết mấy người đàn ông, để cho đàn ông ra mặt vì cô ta, trách không được mới là trẻ vị thành niên đã có kim chủ bao nuôi, thủ đoạn câu dẫn này thật sự quá cao tay đi]

[Tô Ngộ Khanh cút đi, đừng có kéo theo Tịch Tịch nhà chúng tôi, Tịch Tịch nhà chúng tôi đối với côtốt như vậy, đúng là con sói mắt trắng, mau cút ra khỏi giới giải trí.]

[Thật là một cái u ác tính của giới giải trí, Tô Ngộ Khanh cút ra khỏi giới giải trí!]

[Nhưng mà cũng phải nói chính là Tô Chanh Tịch đã đẩy người ta vào biển, Tô Ngộ Khanh còn không thể oán hận vài câu sao? Công bằng ở đâu vậy?]

[Đầu năm nay fan đều bị mù sao?]

Một màn tranh đấu khốc liệt diễn ra, mà đoàn người Tô Ngộ Khanh cuối cùng cũng thấy được homestay.

Mọi người vui mừng đến mức hận không thể khóc.

Ngay cả quay phim cũng len lén thở phào nhẹ nhõm, nói thật, bọn họ cũng mệt chết đi được, còn khiêng máy quay phim, mặc dù có người thay phiên, nhưng cũng mệt đến sắp hộc máu.

"Xin chào, xin hỏi có mấy vị khách nhân?" Ông chủ nghe được động tĩnh đi ra, chứng kiến một đống người đang túm tụm xunh quanh, trên mặt tràn ngập ý cười.

"Ông chủ, chúng tôi là tổ tiết mục của chương trình tuyển tú ngược, xin hỏi đạo diễn Lâm..."

"A, cậu là cái kia, cái kia... " Ông chủ nhìn Tạ Thời Quân kích động nhảy dựng lên.

"Đúng, tôi chính là......"

"Cậu là Cố Trạm!" Ông chủ vỗ tay " Tôi thích cậu nhất, sân khấu của cậu tôi đã xem, quả thực rất đẹp trai, em gái tôi cũng thích cậu, cậu có thể ký tên cho tôi không?"

Nụ cười trên mặt Tạ Thời Quân trong nháy mắt nứt nẻ, Cố Trạm?

Hắn và Cố Trạm rất giống nhau?

"Ký tên gì đây?" Hắn khóe miệng co quắp hỏi.

"Ký tên cậu đi, hai từ Cố Trạm, tên cậu thật dễ nghe."

Tạ Thời Quân: Cái này thật sự không nhịn được.

Đặc biệt là nghe được tiếng cười liên tiếp, khóe miệng hắn co giật càng lợi hại.

Mọi người trong phòng truyền hình đều cười đến tê dại.

Nói thật, đây không phải là lần đầu tiên chứ?

[Quả nhiên người đẹp trai đều giống nhau.]

[Ha ha ha, vừa rồi sắc mặt Tạ Thời Quân đã tối đen, cười muốn chết.]

Bên này, cuối cùng cũng nói chuyện rõ ràng với ông chủ, ông chủ đi vào lấy chìa khóa xe cho bọn họ.

Đạo diễn Lâm quả thật không để xe lại, nhưng xe buýt của homestay có thể cho bọn họ mượn, Lạc Xuyên Hiền vì đóng phim, vừa vặn thi lấy bằng lái xe buýt.

"Mắt nhìn người của ông chủ làm sao vậy? " Tạ Thời Quân tức giận trợn trắng mắt, Cố Trạm đẹp trai bằng hắn sao?

"Được nhận nhầm là tôi chính là phúc khí của anh" Cố Trạm cố ý làm một động tác đẹp trai.

"Mẹ...... " Tạ Thời Quân thiếu chút nữa phun ra " Đừng ghê tởm nữa."

Cố Trạm nghiêm túc "Anh đang nói nhảm, tôi không tin."

Ha ha ha......

Mọi người cười đến nghiêng ngả, cảm giác mệt mỏi đã ít đi một chút.

Chu Mặc Vân "Mọi người đây là đều muốn chuyển sang làm diễn viên hài sao? Các người cũng không nên đoạt bát cơm của tôi chứ."

[Trông họ cui vẻ quá, có vẻ không khí đã hài hòa hơn nhiều?]

[Toàn bộ đều là diễn viên hài sao, có thể!]

[Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi cũng không muốn bỏ phiếu cho ai rời khỏi giới giải trí, ai tôi cũng muốn ở lại a.]

[Vậy còn không dễ chọn người sao? Chọn Tô Chanh Tịch a, người phạm pháp cút đi!]

[Tô Chanh Tịch cút ra khỏi giới giải trí!]

Dư luận đã thay đổi, trước kia nhiều nhất đều là Tô Ngộ Khanh cút ra khỏi giới giải trí, hiện tại tuy rằng cũng có, nhưng Tô Chanh Tịch cút khỏi giới giải trí cũng không ít.

Lấy được chìa khóa xe mà ông chủ đưa, đoàn người lên xe, trực tiếp chôn người một chỗ nghỉ ngơi.

"Mệt chết đi được."

"Chương trình của đạo diễn Lâm sau này tôi tuyệt đối không... bỏ đi" Quên đi, chương trình của đạo diễn Lâm nhiệt độ cao, không đến tham gia thì người thiệt là hắn.

Tô Ngộ Khanh ngồi ở vị trí cuối cùng, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cửa sổ ngủ thϊếp đi.

Mãi đến mười phút sau, cảm nhận được xóc nảy, cô mới tỉnh lại.

"Sao vậy?" Xe xóc nảy một hồi đột nhiên dừng lại.

"Hình như là xe hỏng rồi."

Một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh, Tô Ngộ Khanh nghiêng đầu, dựa vào ánh đèn trong xe nhìn rõ người bên cạnh.

Lâm Tinh Vãn, Tiểu hoa đán nổi tiếng trong làng giải trí, nhưng diễn xuất của cô ấy nổi tiếng là nát bét, bình luận trên mạng về cô ấy đều là "muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn diễn xuất thì cần phải xinh đẹp".

"Ừ, cám ơn" Tô Ngộ Khanh gật đầu.

"Không cần khách khí, Tô Tô, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Lâm Tinh Vãn thấy Tô Ngộ Khanh nói chuyện với mình, lập tức hăng hái.

Trời ơi, khuôn mặt này sao có thể dài như vậy?

Tô Ngộ Khanh "...... Tùy cô"

"Tô Tô tôi......."

"Xe hỏng rồi, không khởi động lại được, mọi người ai biết sửa xe không?" Lạc Xuyên Hiền xuống xe kiểm tra, thần sắc trở về có chút không tốt.

Người trên xe buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh táo "Xe hỏng rồi sao?!"

"Mưa suốt đêm, làm sao bây giờ? Có ai biết sửa xe không? Tôi không biết."

"Tôi không biết"

"Ai biết sửa xe không vậy?"

"Bây giờ gọi người sửa xe đến có được không?"

"Không kịp rồi, thời gian quy định chỉ còn hơn bốn mươi phút."

Đi xe từ khách sạn đến chỗ này mất hai mươi phút nhưng đường núi khó đi, nếu bây giờ đi bộ về chắc chắn bốn mươi phút không thể nào đến khách sạn được.

Một nhóm người đang gặp khó khăn.

Phụ nữ chắc chắn sẽ không biết sửa xe, đám đàn ông hai mặt nhìn nhau, có chút khóc không ra nước mắt.

"Tôi vừa kiểm tra một chút, chắc là do động cơ, nhưng cụ thể tôi không nhìn ra. "Lạc Xuyên Hiền bất đắc dĩ nói.

Quan trọng nhất là, hắn không dám làm gì, nhỡ đâu đυ.ng vào càng hỏng nặng thêm thời gian lại ị kéo dài thêm mất.

"Các anh có biết không? "Có người hỏi mấy người PD đi cùng.

"Chúng tôi chỉ mang theo máy quay."

“……”

Tô Ngộ Khanh nhíu mày, đứng lên "Trên xe có hộp dụng cụ không?

Mọi người đồng loạt nhìn qua "Tô Ngộ Khanh, đừng nói với tôi là cô biết sửa xe nhé?!"

Tịch Ngôn Hoằng nhìn vào mắt Tô Ngộ Khanh, trong nháy mắt có loại cảm giác khác thường.

"Thử xem sao" Tô Ngộ Khanh nhướng mày.

Lạc Xuyên Hiền vội vàng tìm kiếm chỗ để hộp dụng cụ trong buồng lái, may mắn tìm được một hộp dụng cụ.

Hắn xách vali, cùng Tô Ngộ Khanh xuống xe.

PD theo dõi cùng một ít người muốn xem náo nhiệt cũng đều đi xuống.

"Chiếu sáng giúp tôi " Tô Ngộ Khanh mở đèn pin điện thoại ra, đưa cho Lạc Xuyên Hiền.

Lạc Xuyên Hiền còn chưa đưa tay ra, đã bị Tịch Ngôn Hoằng đoạt lấy.

Đối diện với ánh mắt Tô Ngộ Khanh, anh ta đúng lý hợp tình "Để tôi chiếu sáng cho cô."

Tô Ngộ Khanh này, không chỉ đẹp, còn có thể sửa xe? Quá nhiều điều bất ngờ rồi?

"Em gái, em có chắc là biết sửa không vậy? " Tô Ngộ Khanh vừa cầm cờ lê, Tô Chanh Tịch liền đến gần.

"Nếu như không cẩn thận làm cho xe càng tệ hơn, vậy......"

"Câm miệng đi, cái mồm một ngày đều kêu bíp bíp, cô không thấy phiền sao? Mặt nạ trà xanh đeo lâu không tháo ra được đúng không? " Tô Ngộ Khanh cười lạnh một tiếng " Tôi đã tìm luật sư, tố cáo cô vì mưu đoạt tài sản dưới danh nghĩa người thân bèn không tiếc cố ý mưu sát, cô tự cầu phúc đi."

Tô Ngộ Khanh thật sự cảm thấy mệt mỏi với Tô Chanh Tịch.

Cô ngăn cản Hạ Tô Nghiễn tìm luật sư, vốn là muốn chờ thi tốt nghiệp trung học xong, tính cả chuyện cổ phần cùng nhau xử lý, như vậy tố cáo Tô Chanh Tịch, lại càng dễ dàng hơn.

Cho dù không thể để Tô Chanh Tịch ngồi tù, cũng có thể để cô ta cởi một lớp mặt nạ.

Đồng tử Tô Chanh Tịch đột nhiên co rụt lại, Tô Ngộ Khanh làm sao biết...

Chẳng lẽ là tiện nhân Âu Du Lam kia?