Chương 37: Sao không lên trời luôn đi?

"Ký chủ, người vừa rồi nói dối, người căn bản không có tìm luật sư..."

"Câm miệng! " Trong đầu vang lên tiếng máy móc, Tô Ngộ Khanh không kiên nhẫn nói trong lòng.

"Hạ Tô Nghiễn tìm luật sư cũng là vì tôi, suy cho cùng cũng coi như là tôi tìm."

"Nhưng người không ......"

"Bằng không tại sao ngươi lại cưỡng chế tu chỉnh lại?" Tô Ngộ Khanh cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp mặc kệ hệ thống.

Hệ thống: "..." Thật biết bắt lấy sơ hở.

"Tô tiểu thư, xin cô đừng quấy rầy được không? " Tịch Ngôn Hoằng nhìn sắc mặt khó coi của Tô Chanh Tịch.

Những người khác cũng không đồng ý nhìn sang.

Đến lúc nào rồi, ngựa chết coi như ngựa sống như bác sĩ, Tô Ngộ Khanh đã nói là biết sửa hẳn là có vài phần nắm chắc.

Tô Chanh Tịch vừa rồi bị Tô Ngộ Khanh nói một câu, lúc này còn chưa lấy lại tinh thần bị người khác kéo đi cũng không giãy dụa.

Ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Ngộ Khanh đang bận rộn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

"Có thể sửa được không thế?" Lạc Xuyên Hiền nhìn Tô Ngộ Khanh gõ gõ, dùng cờ lê tháo rời một số bộ phận.

"Cho dù có sửa được, chắc cũng không kịp rồi." Lục Minh Lan thở dài "Cô Tô, không biết khi nào thì cô sửa xong vậy? Nếu cô sửa nhanh có lẽ sẽ kịp..."

Những người khác sắc mặt cũng suy sụp xuống.

Đúng vậy, cho dù sửa xong cũng không kịp, vậy phải làm sao bây giờ?

"Nếu không chúng ta trực tiếp đi bộ về thôi."

"Đi nhanh một chút hẳn là còn kịp, cùng lắm thì phải chạy. " Có người cắn răng.

"Dù có bốn cái chân cũng không về kịp" Lâm Tinh Vãn thấy người nói chuyện là người quen, trực tiếp oán hận một câu.

Bạn xấu cùng một chỗ tổn hại lẫn nhau, trên internet nhiều nhất chỉ nói là người quen.

“……”

Tô Ngộ Khanh giống như không nghe thấy mọi người nói, hết sức chuyên chú sửa xe.

Thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng đan xen, giày thể thao màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa cao, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, thỉnh thoảng nhíu mày một chút.

Không bị ảnh hưởng bởi xung quanh.

Máy quay lập tức lia đến, bình thường đây chính là góc chết của tất cả mọi người, nhưng khuôn mặt của cô gái này.... căn bản không có bất kỳ góc chết nào.

"Đại khái còn cần bao lâu nữa vậy? " Tịch Ngôn Hoằng giơ di động, thấy Tô Ngộ Khanh tốc độ nhanh hơn một chút, hỏi.

"Bảy tám phút."

Giọng cô không lớn, những người nghe được đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là như vậy, vẫn còn kịp.

Tô Chanh Tịch đã trở lại trên xe nghe được lại cắn răng một lần nữa.

Phòng truyền hình trực tiếp ngoại trừ âm thanh leng keng, trên màn hình thỉnh thoảng xuất hiện kiến thức khoa học được phổ cập.

Fan đen của Tô Ngộ Khanh thấy cô không biết tự lượng sức mình như thế, đã mở ra hình thức trào phúng.

Vây đánh Tô Ngộ Khanh.

Câu nói "Không biết tự lượng sức mình" tràn lan trên màn hình.

Còn nói cái gì mà không phải thu hút sự chú ý cơ chứ, đúng là cái gì cũng làm được, vừa rồi mấy câu nói oán hận Tô Chanh Tịch hiện tại đều bị chôn vùi.

Lúc này không ai lên tiếng bênh vực cô, cho dù là người qua đường có chút hảo cảm với cô, cũng cảm thấy cô có thể đang quá tự cao cho rằng bản thân cái gì cũng biết.

Một cô gái mới mười tám tuổi , là một tiểu thư sống an nhàn sung sướиɠ từ nhỏ vậy mà biết sửa xe?

Đây không phải là quá vô lý sao!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nghệ sĩ và khán giả đều lo lắng.

Mọi người nhao nhao nhìn thời gian.

Ngay khi dư luận đang dần ổn định lại, Tô Ngộ Khanh đột nhiên vỗ tay một cái "Được rồi, thầy Lạc, anh thử khởi động lại xe đi, xem có thể khởi động được hay không."

Cô đóng mui xe lại.

Lạc Xuyên Hiền sững sờ, nhưng tốc độ rất nhanh, xoay người lên xe.

Một lát sau, tiếng xe khởi động vang lên.

“!!!"

"Oa, Tô Tô, cô lợi hại quá, cô còn có thể sửa xe sao?!" Lâm Tinh Vãn bên cạnh đưa một tờ khăn ướt cho Tô Ngộ Khanh, mắt sáng ngời nhìn cô.

"Chỉ là sửa chữa cơ bản thôi" Tô Ngộ Khanh khóe miệng khẽ nhếch, lau tay, cầm lấy hộp dụng cụ đem lên xe" Mọi người còn không lên xe sao, định ở lại chỗ này làm thức ăn cho muỗi ư?"

Cô cười cười nói chuyện với mọi người, đôi mắt ở trong đêm tối giống như là ánh sao sáng ngời.

Mọi người đang ngây người nghe vậy vội vàng lên xe, ánh mắt nhìn Tô Ngộ Khanh đều mang theo vẻ không tin nổi.

[Ha ha ha! Cười chết mất thôi, wtf? Tất cả mọi người sắp bị Tô Ngộ Khanh dọa chết rồi.]

[Vừa rồi trong nháy mắt con trai nhà tôi không thể tin được mà đồng tử trở nên chấn động, ha ha ha!]

[Tô Ngộ Khanh chính là một kho báu nha.]

[Đây là cái kỹ năng quỷ gì vậy? Nhà nào lại để cho con gái nhà mình đi học loại chuyện này a, thật thái quá.]

[Người vừa rồi trào phúng Tô Ngộ Khanh cố tình muốn thu hút sự chú ý đâu rồi? Ở đâu rồi? Mặt sưng không?]

[Tốc độ vả mặt nhanh nhất trong lịch sử.]

[Mọi người thấy sắc mặt Tô Chanh Tịch vừa rồi không? Ha ha ha, trực tiếp tối đen.]

[Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tô Ngộ Khanh nói Tô Chanh Tịch gϊếŧ người không thành tôi biết, nhưng chiếm đoạt tài sản là có ý gì?]

[Này, không phải cô ấy vẫn luôn như vậy sao?]

[Tịch Tịch nhà ta là thiên kim hào môn, chiếm đoạt tài sản của người khác? Chuyện này mà Tô Ngộ Khanh cũng bịa ra nói được.]

[Nói dối cũng phải đúng với thực tế chứ, Tô Ngộ Khanh một miệng toàn lời nói dối, một kẻ lừa đảo, cút ra khỏi giới giải trí đi!]

[Muốn cút cũng là Tô Chanh Tịch cút đi, gϊếŧ người không thành cũng không phải nói dối.]

Lại bắt đầu một vòng tranh cãi mới.

Mà lúc này, xe buýt đã vững vàng dừng ở trước cửa khách sạn vừa vặn đúng với thời gian quy định.

Đạo diễn Lâm đã biết toàn bộ quá trình "......"

Khóe miệng ông co giật liếc Tô Ngộ Khanh một cái, sửa xe cũng biết? Sao không lên trời luôn đi?

"Đạo diễn Lâm, chúng ta coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không? " Tạ Thời Quân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn đạo diễn.

Thế là quá đủ rồi.

"Đạo diễn hãy công bố chủ đề của lần công diễn này đi" Lâm Tinh Vãn cũng sợ đạo diễn Lâm lại làm ra chuyện gì đó đáng sợ, vội vàng mở miệng.

Những người khác nhao nhao phụ họa.

Đạo diễn Lâm nhìn đồng hồ một chút, tối mai bảy giờ công diễn, còn chưa tới hai mươi bốn giờ.

Ông tuy rằng ngoài mặt là đang nghỉ ngơi nhưng tâm tư đang điên cuồng suy nghĩ.

Chủ yếu...... sợ bị vây đánh.

"Chủ đề công diễn lần này-- Nghịch Phong, trực tiếp rút thăm để quyết định bài hát và chia tổ đội" Chính là đơn giản thô bạo như vậy.

Mỗi một tổ đội đều toàn diện từ vocal, vũ đạo, rap đều có, tham gia vào tổ đội nào hoàn toàn dựa vào may mắn.

Không đến hai mươi bốn giờ luyện tập thời gian, công diễn sân khấu sẽ thành cái dạng gì đây.... thật đúng là...

Mọi người nhìn chiếc hộp lớn trước mặt, hai mặt nhìn nhau.

Trong hộp có bảy quả cầu nhỏ đủ loại màu sắc, mỗi màu đại biểu cho một ca khúc khảo hạch, người rút thăm được màu sắc giống nhau tự động sẽ là một tổ đội, trên quả cầu nhỏ có tên ca khúc người rút được sẽ là đội trưởng.

"Tô Ngộ Khanh, cô trước đi" Đạo diễn Lâm cười híp mắt nhìn Tô Ngộ Khanh.

“……”

Hạ Sơ Vi cười có chút hả hê, trên mặt lại nghiêm trang trêu trọc "Đạo diễn vẫn là nhìn trúng Cô Tô, công nhận thực lực của cô ấy."

"Đó là điều đương nhiên. " Đạo diễn Lâm nhướng mày.

Những người khác "......"

Thần sắc Hạ Sơ Vi cứng đờ, tuy rằng rất nhanh khôi phục, nhưng vẫn bị không ít người nhìn thấy.

Lục Minh Lan bỗng nhiên cười cười "Cô Tô thực lực đương nhiên rất mạnh, nếu không cũng không thể cùng Hạ Thần chung một tổ đội, không phải sao? Nhưng mà, với thực lực của cô ấy mà lập một tổ đội không những vậy còn làm đội trưởng không phải quá tuyệt sao, như vậy cô ấy cũng có thể giúp đội viên trong đội mình."

Tô Ngộ Khanh phát hiện Lục Minh Lan nói chuyện rất thú vị.

Có một số người trong ngoài không đồng nhất, nhưng không dễ dàng nhìn ra, diễn kịch cũng có thể diễn thành vẻ thanh thuần hoàn hảo.

"Cô Lục yên tâm, nếu cô chung đội với tôi, cho dù tôi không phải đội trưởng, cũng có thể giúp đỡ cô." Tô Ngộ Khanh nói chuyện không chút khách khí.