Chương 8

Lý Hiểu Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn Lý Lạc Phàm một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mắt thấy đã sắp đến giờ kết thúc tự học bèn thu dọn đồ lại đi ra ngoài cửa phòng học, ra hiệu cho Lý Lạc Phàm đi sang một bên nói chuyện.

"Là việc học tập có gì khó khăn sao? Buổi trưa cô có một tiếng có thể giảng bài cho em." Lý Hiểu Tĩnh còn rất vui mừng đối với việc Lý Lạc Phàm tìm mình. Dù sao thì các thầy cô giáo đều thích những đứa trẻ có thiên phú học tập tốt, nếu như có thể giúp đỡ thành tích của bọn họ không bị tụt lại ở thời kỳ cuối để có thành tích tốt nhất thi đại học, vậy thì chính là chuyện mà các thầy cô vui vẻ nhất.

"Một tiếng sao?" Lý Lạc Phàm hơi nhíu mày: "Thời gian có chút eo hẹp."

"Vậy một tiếng rưỡi cũng được." Lý Hiểu Tĩnh nhanh chóng nói: "Cô đi tới nhà ăn mua bánh bao trước, chúng ta vừa ăn vừa nói."

"Một tiếng rưỡi cũng tạm được." Lý Lạc Phàm gật đầu: "Đợi đến lúc tan học thì chúng ta trực tiếp đi tới nhà cô."

"Tới nhà cô?" Lý Hiểu Tĩnh không hiểu cho nên nhìn Lý Lạc Phàm: "Đi tới nhà cô làm gì? Chúng ta có thể học thêm ở trường."

"Không phải học thêm, mà là đi tới nhà cô xem xem có phải có lệ quỷ không." Lý Lạc Phàm lời ít ý nhiều nói: "Nhìn âm khí trên người cô đã rất nặng rồi, nếu còn không xử lý, chỉ sợ cô sẽ mất mạng. Cô yên tâm, chuyện bắt quỷ này em rất thành thạo, em giúp cô giải quyết."

"Lý Lạc Phàm!" Lý Hiểu Tĩnh thật sự nổi giận rồi, cô ấy cảm thấy bình thường Lý Lạc Phàm thường xuyên trốn tiết đã rất không đáng tin rồi, không ngờ tới việc càng không đáng tin hơn lại là giúp cô ấy bắt quỷ, cũng không biết trong đầu đứa trẻ này đang nghĩ những cái gì nữa!

Thấy Lý Hiểu Tĩnh nổi giận, Lý Lạc Phàm có chút buồn bực, chẳng lẽ là mình nói quá trực tiếp? Nói tới việc cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh đạo trưởng, không có bạn bè, đợi đến mười năm tuổi ký hiệp ước với địa phủ xong thì đến cả bạn bè qua lại cũng ít hơn. Giao thiệp với quỷ nhiều năm như vậy, có gì nói nấy đã trở thành phong cách của cô rồi, để cô dùng phong cách dịu dàng uyển chuyển cô thật sự không biết.

Thấy Lý Hiểu Tĩnh không tin mình, Lý Lạc Phàm ngược lại cũng không vội, cô lấy một hạt ngọc nhỏ mà quỷ sai Bạch Tiểu Soái đưa ra đưa cho Lý Hiểu Tĩnh: "Nếu như viên ngọc này sáng lên thì chứng tỏ là có quỷ tới, cô nhớ phải gọi điện thoại cho em."

Lý Hiểu Tĩnh theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Lý Lạc Phàm trực tiếp nhét hạt châu vào tay cô ấy, sau đó quay người trở về phòng học.

Mắt thấy tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi, Lý Hiểu Tĩnh cũng không rảnh dây dưa với Lý Lạc Phàm, tùy tiện nhét hạt ngọc vào trong túi rồi ôm giáo án lên đi tới lớp học bên cạnh.

Một ngày trôi qua thật nhanh, Lý Hiểu Tĩnh chữa bài thi xong cũng đã là hơn mười giờ tối rồi. Cô ấy mệt mỏi trở về nhà, tắm rửa xong thì nằm xuống ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Lý Hiểu Tĩnh cảm giác bản thân mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình trở lại thang máy, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, có bốn người đang đứng bên cạnh.

Đúng lúc ở trong thang máy, bỗng nhiên có một người mở miệng: "Tôi là người đầu tiên."

Người bên cạnh nói tiếp: "Tôi là người thứ hai."

Ngay sau đó những người bên cạnh cũng mở miệng: "Tôi là người thứ ba."

"Tôi là người thứ tư."

Sau khi bốn người nói xong thì đồng loạt nhìn Lý Hiểu Tĩnh, Lý Hiểu Tĩnh ngẩng đầu lên: "Tôi là người thứ năm."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin