Chương 45: Chó con của Ngộ Chúc

Không ngừng tranh đoạt? Hay là vĩnh viễn quanh quẩn trốn tránh trong đống rác mãi không có ngày chui ra, bị mọi người chán ghét gọi là tên ăn mày, thằng con hoang?

Có lẽ anh sinh ra đã là rác rưởi, cho nên mới không cha không mẹ. Có lẽ anh nên sớm chết đi, ngay tại giây phút bị vứt bỏ kia đã nên biến mất khỏi thế giới này.

Ai hy vọng tôi sống? Vì sao tôi lại phải sống?

Hơi thở Phó Truy mỏng manh nằm trên mặt đất, anh không muốn động đậy, cũng không muốn lẻ loi hiu quạnh sống ở trên đời này.

Anh nhắm hai mắt, đắm chìm trong thống khổ, không cách nào tự kiềm chế.

"Này, cậu là ai?” Một giọng nói trẻ con non nớt phá không (khí) mà đến, mang anh rời đi từ trong thống khổ ngắn ngủi ấy.

Phó Truy mở mắt ra, thấy một bé gái nhỏ nhắn dễ thương cầm theo một túi rác đứng ở giao lộ, có chút tò mò nhìn anh.

Người nhà cô gan thật lớn, dám để cho một cô gái nhỏ tuổi như vậy một mình ra ngoài vào buổi tối.

Anh mặt không cảm xúc nghĩ, ngay sau đó lại quay đầu đi, không muốn phản ứng với cô.

Cô gái nhỏ chậm rãi đến gần, đi vòng quanh người anh vài vòng, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt anh, dùng con dấu vẽ lên mặt anh.

Anh cảm thấy vô cùng phiền phức, mở mắt ra muốn dọa cô sợ chạy đi.

Ai ngờ cô gái nhỏ vậy mà lộ ra một nụ cười xấu xa thấp kém, ác ý đầy cõi lòng hỏi anh: "Cậu là con cún lưu lạc từ đâu đến.”

Trên gương mặt non nớt của cô xuất hiện biểu cảm không phù hợp với tuổi tác, Phó Truy bị cô làm cho khϊếp sợ, nhất thời không có mở miệng, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.

Cô gái thấy thế cười vui vẻ, cô ném túi rác vào trong thùng rác, dùng phương pháp dành cho cún con cào cào cằm anh, cười tủm tỉm nói: "Chó con thật dơ.”

Phó Truy nghe vậy có chút tức giận, nhưng cảm giác lúng túng lại càng nhiều hơn, anh quay mặt đi, vẫn không chịu nói một lời, muốn dùng phương thức này để khiến cô gái rời đi.

Anh nghe thấy âm thanh cô gái đã đi xa, bây giờ thân thể căng chặt mới thả lỏng xuống, nhưng đáy lòng lại tràn ngập cảm xúc mất mát kỳ quái.

Anh tự giễu cười, không rõ mình đang chờ mong cái gì.

Lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân lại xuất hiện ở giao lộ, anh kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cô gái xách theo một cái túi.

Cô ngựa quen đường cũ xử lý miệng vết thương giúp anh, ra vẻ tự nhiên nói: “Hôm nay con cún nhà tôi bị chết, tôi vì nó tích đức nên mới giúp cậu."

Cô thuần thục bôi thuốc lên miệng vết thương, cũng không ghét bỏ bụi bẩn trên người anh, chỉ lải nhải nói với anh là cún con của cô.

Phó Truy yên tĩnh nghe, phát hiện trên người cô gái cũng xuất hiện mấy chỗ bầm tím, không giống như được đối xử tốt.

Anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô gái, lại cảm nhận được đáy lòng cô đang rất khổ sở. Hốc mắt cô sưng đỏ, là dáng vẻ đã khóc.

Cô nhất định vô cùng thích chó con của mình. Phó Truy có chút hâm mộ nghĩ.

Xúc cảm mát lạnh trên người làm anh cảm thấy dường như được sống lại. Cô gái đã xử lý xong miệng vết thương, buông đồ trong tay ra, ném xuống một câu “Không cần cảm ơn”, rồi xoay người đi mất.