Chương 16

Quay trở lại hiện tại. Sau khi mở cửa Lena quay về phòng ngồi trên bàn làm việc của mình, mở máy tính ra, coi phim hoạt hình.

Đừng hỏi vì sao Lena có nội tâm già rồi mà vẫn phải xem thì tất nhiên là quá nhàm chán, ở đây hiện tại đừng nói là game ngay cả mấy chương trình trên Tivi còn chả có gì thú vị.

"Leng keng."

"Chào mừng quý khách."

Đang chống đầu xem Tivi lại nghe tiếng chuông mở cửa, nhanh chóng quay về thái độ chuyên nghiệp nhưng vẫn lười biếng ngồi tại chỗ nhìn người bước vào.

"Bác sĩ!! Bác sĩ bạn ta bị..."

Người vừa bước vào là một cô bé, còn nhỏ tuổi hơn cả Lena.

Gấp gáp hô lớn, thở hổn hển nhìn về phía con người đang ngồi trên ghế, cô bé có bộ tóc màu xanh lam, buộc tóc hai chùm bằng cái nơ đỏ, khuôn mặt non nớt đáng yêu giống như Lena...

"Chào bé, chị có thể giúp gì được cho em."

Thấy Bulma đứng ngơ ngác nhìn mình, Lena bất đắc dĩ nói.

Phải cô bé đó là Bulma, mặc đồ học sinh tiểu học, Lena nhìn một phát là nhận ra ngay cô bé. Con gái cưng của một tập đoàn lớn thường xuyên xuất hiện trên tin tức cho dù Lena không cố ý đi tìm thì không biết cũng khó.

Ban đầu Lena còn định tạo kế hoạch ngẫu nhiên gặp được Bulma đâu. Nhưng bận rộn chuẩn bị mở phòng khám nên không có thời gian đi, mà cũng do lười nên tới hiện tại kế hoạch vẫn chưa thực hiện thì gặp Bulma.

Đúng là một bất ngờ lớn.

Ngơ ngác nhìn người trước mặt Bulma lâm vào suy tư.

Chẳng lẻ người này là Bác sĩ? Đùa sao? Chị ta chỉ cao cỡ mình thôi...

Mà chỉ là trầy xước nhẹ, chắc không sao đâu, chỉ cần biết băng bó là được.

"...À...bạn của em bị thương chân, chị giúp tụi em băng bó bạn ấy được không ạ?"

"Tất nhiên là được, đi theo chị vào phòng trong, chị xem xét thương của em."

Vừa nói vừa lại gần bạn của Bulma dẫn cô bé vào trong phòng, Lena cần làm là gây mê nhẹ cô bé này sau đó dùng phục hồi, để cả vết thương lành lại và cô bé có thể tỉnh ngay lập tức mà không hề biết chuyện gì.

Hôm nay Bulma trên đường đi học với bạn, thì bạn của Bulma bị dấp té ngã trúng đầu gối, mặc dù vết thương không nặng nhưng nếu không xử lí kịp thời sẽ bị nhiễm trùng và để lại sẹo.

Bạn của Bulma suýt chút nữa thì khóc tại chỗ, nhìn qua nhìn lại thì nơi này không gần bất kỳ một tiệm thuốc nào, may mắn thay, Bulma nhìn thấy một phòng khám, nhanh chóng dẫn bạn mình tới đó.

Nhìn thấy chủ phòng khám cũng nhỏ con như mình Bulma cứ tưởng là nhầm rồi, nhưng mà qua một lát Lena bước tới đỡ bạn Bulma vào phòng trong, không biết làm gì nhưng Bulma chưa kịp ngồi nóng đít lại thấy Lena đi ra còn dẫn theo bạn cô với vết thương biến mất hoàn toàn.

Bulma nhìn Lena sững sốt, nhìn qua bạn mình, thấy được bạn mình cũng ánh mắt mờ mịt nhìn mình lắc đầu.

Chẳng lẻ người này thật sự biết chữa bệnh, là thần y sao?

Lúc này hình tượng Lena trong đầu Bulma từ một người bình thường bỗng trở nên cao thượng như là thiên sứ.

Quay sang bạn Bulma thì thấy vết thương mình biến mất hoàn toàn không một vết sẹo, quay sang nhìn Lena đang mỉm cười, xung quanh người Lena tỏa ra vầng hào quang sáng chói, nụ cười nhẹ nhàng làm cho mắt bạn của Bulma nheo lại.

Oa! thần y chuyển thế!

"Này, tỉnh tỉnh?"

Quơ tay trước mặt hai cô bé, Lena hỏi.

Mình còn chưa nhận được tiền đâu hai đứa này bộ tính không trả tiền à?

Chà, con gái cưng của Tập đoàn Capsule tính quỵt nợ kìa...

Càng tốt!

Sau đó Lena sẽ đi tới gặp cha của Bulma đòi tiền nhiều thêm. Ông ta cũng đâu biết con gái mình thiếu bao nhiêu tiền.

Hoảng hốt bị Lena kêu tỉnh, hai cô bé nhìn Lena lúng túng.

Quá xấu hổ...

"Vậy giờ ta thanh toán tiền ha? Phí là XXX Yên."

Nhanh chóng báo giá nói, phí hơi cao nhưng mà vừa đủ.

"Đắt quá Bulma."

Bạn Bulma nghe giá xong sốt sắng qua nói với Bulma, mặc dù gia đình cũng rất giàu nhưng vẫn còn rất nhỏ, dùng số tiền lớn như thế về nhà phải bị ba mẹ hỏi cho xem.

"Không mắc lắm, vừa đủ, cậu xem chân cậu lành liền không có một vết sẹo kìa."

Suy nghĩ giá của Lena một lúc thì cảm thấy cũng rất hợp lý, quay sang nói với bạn mình.

Mặc dù West City là một thành phố có khoa học kỹ thuật phát triển nhưng mà các sản phẩm thuốc men, vẫn còn dậm chân tại chỗ rất nhiều năm, muốn chữa lành vết thương nhẹ chỉ bằng các thiết bị rất dễ nhưng mà phải đi Bệnh viện tốn chi phí cao hơn như vậy nhiều, hơn nữa là lành liền mà không phải đợi từ từ...

"Vậy sao...Bác sĩ! Đây tiền khám của chị!"

Nghe Bulma nói thấy cũng đúng, nhanh chóng trả tiền, dù sao cũng là bé con nên thấy chân mình lành nhanh như vậy cũng rất hào hứng.

"À! Bác sĩ chị tên gì vậy?"

Lúc này Bulma lên tiếng nói.

"À chị tên Lena."

"Chị bác sĩ bao nhiêu tuổi rồi? trông chị không lớn hơn tụi em nhiều lắm."

"Chị mười bốn tuổi."

Quá trẻ!!

Hai bé nghe được Lena nói sững sờ tại chỗ, tại sao bác sĩ lại nhỏ như thế, không phải họ học rất lâu sao, như thiên tài Bulma mặc dù nhảy lớp liên tiếp, cũng giúp cha mình chế tạo máy móc nhưng mà muốn tự mở phòng làm việc riêng còn xa lắm.

Chắc Bulma không biết khi mình lớn cỡ Lena đã có thể tự chế tạo nhiều thứ, cũng như nghỉ học chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu tìm Ngọc Rồng.

Mặc dù rất muốn hỏi Lena có đi học không, nhưng hỏi nhiều quá cũng không tốt đành phải từ bỏ.

Dù sao bất kỳ người bệnh nào cũng đều quan tâm đến bằng cấp của bác sĩ.

"Em nhớ rồi, vậy cảm ơn chị Bác sĩ, tụi em đi về nha!"

Nhanh chóng nhớ tên của Lena, Bulma đỡ bạn của mình ra cửa. Lần này hai đứa không thể đi bộ chơi được đành phải kêu người tới đón.

Lena đi theo hai bé nhìn hai đứa lên xe, vẫy tay chào tạm biệt, Lena xoay người trở về. Cô còn nhiều người khám để đào tiền đâu.

17: 30 Tại West City.

Đã hết giờ làm việc Lena đóng cửa phòng khám. Phòng khám cô không có mở nguyên ngày, dù sao chỉ có một mình cô nên dù là người Saiya cũng cần phải nghỉ ngơi, không chỉ thế, bây giờ cô còn có việc khác để bận rộn.

"Vụt."

Giơ tay lên trán Lena dịch chuyển lên Tháp Korin.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Meow, thật là chàm chán, Lena sao chưa đến nhỉ?"

Đưa mắt ngắm nhìn bầu trời, vuốt râu mèo thầm nghĩ.

Cá của hắn sắp hết rồi, nếu hôm nay Lena không lại trao đổi cá với đậu thần. Có lẻ hắn phải ăn đỡ đậu thần chống đói.

Chẳng lẻ Lena quên sao...

"Ô meo!! không được!!"

Nghĩ tới tình cảnh mình phải ăn đậu nhạt nhẽo làm hắn cảm thấy sợ hãi, nếu so sánh cá và đậu thì hắn sẽ không do dự chọn cá! Đậu thần trong mắt hắn bây giờ đã từ thứ quý hiếm trở thành một thứ ảm đạm không ánh sáng, Giơ tay cầm cá giơ lên tuyên dương.

Các ngươi nhìn xem, chỉ có cá mới là mỹ vị nhất trần gian ô meo~ .

"Vụt."

"..."

"Korin ngươi làm gì vậy?"

Lena nhìn Korin nghi hoặc hỏi.

Ông ta đang làm gì vậy...

Vừa mới xuất hiện liền nhìn thấy Korin giơ hai tay dâng lên trời, trong tay không có bất kỳ thứ gì, biểu cảm khuôn mặt thì một lời khó nói hết.

"À...Khụ khụ!...Không có gì, chỉ là ta đang tập thể dục."

"Hây ha, một hai một hai."

Giơ hai tay sang ngang, vừa đếm, một tay chống eo, bẻ người sang trái, sau đó bẻ sang phải. Vừa làm vừa hút khí sợ Lena không nghe thấy.

"Hây ha, một hai một hai..."

"..."

"Được rồi Korin ta biết rồi, ta tới giao cá đây."

Thấy Korin không để ý tới mình, vẫn đang tập thể dục, Lena ra tiếng nhắc nhở, nếu không Korin sẽ diễn cho tới khi nào mệt mới giả bộ nhìn Lena...

"Tốt lắm, đưa cho ta xem."

Mắc hí liếc Lena, giơ tay tiếp nhận rương cá, mang cái rương khác lại, vừa đếm cá vừa bỏ vô rương. Rương cá của Lena hắn trả lại, nếu không mỗi lần giao cá thì phải đổi rương khác.

"Đủ cá, ngươi đợi ta một tí, ta đi lấy đậu."

Nói với Lena xoay người vào trong kho.

"..."

"Đây, hai mươi viên đậu."

Nhận lấy đậu Korin đưa, mở bao ra kiểm tra, nhìn lướt qua xong. Nhìn về phía Korin.

"Đủ rồi Korin, vậy ta đi nha."

"Khoan đã Lena."

"Sao vậy Korin?"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------