Chương 9

Chỉ là phone-sεメ thôi mà, có cần thật như vậy không / say xe

Ân Thải Vụ cắn môi làm theo.

Theo tiếng quần áo rơi xuống của hai bên hòa quyện lấy nhau, Ân Thải Vụ nhận ra, hình như cùng nhau cởi đồ có vẻ rất kỳ lạ, nhưng cũng thực sự vô cùng kí©h thí©ɧ......

Như da thịt của họ đang thực sự dính sát vào nhau, cởϊ qυầи áo cho nhau, trao đổi hơi thở cực nóng lẫn nhau.

Cảm giác khi mặc quần lọt khe cũng rất kỳ lạ, Ân Thải Vụ nâng bé họa mi hồng nhạt phía trước lên, sau đó kéo quần lọt khe lên, bị phần lưng quần cấn vào thịt, cứ cảm thấy quanh hạ bộ chỗ nào cũng ngứa ngứa.

"Côи ŧɧịt̠ anh đã cứng rồi, nhớ bé cưng quá nên cứng rất nhanh." Alex cười cười, "Bé cưng cũng quỳ xuống cho anh ȶᏂασ nào."

Ân Thải Vụ hơi ngại ngùng hỏi: "Anh ơi, em, em phải quỳ thế nào?"

"Có biết thế doggy không?" Alex giải thích cẩn thận tỉ mỉ, "Chính là tư thế dùng để ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα phía sau của em ấy, thấp eo xuống, chổng mông cao lên, banh lỗ l*и ở giữa để nó lộ ra."

Giọng nói tràn đầy sự kiểm soát sát sàn sạt bên tai, giống như giờ phút này người đàn ông ấy đang đè trên người cậu chơi đùa với cơ thể cậu vậy.

Ân Thải Vụ chỉ có thể làm theo lời anh ta nói, quỳ xuống, cố chổng mông lên thật cao.

"Ngoan lắm."

Nghe được tiếng động sột soạt trên giường bên phía Ân Thải Vụ, anh ta tất nhiên càng thêm hưng phấn, hơi thở trở nên càng gấp gáp: "Quỳ xong thì dùng tay chạm vào đầṳ ѵú em đi, xe xe nó, núʍ ѵú của bé cưng đáng yêu vậy, bóp chắc sướиɠ lắm."

"Ưʍ......" Ân Thải Vụ hơi bối rối, chỉ là phone-sεメ thôi mà, có cần thật như vậy không?

Ngay cả đầṳ ѵú cũng phải quan tâm à......

Ân Thải Vụ nghĩ đến gói quà hoạt động mỗi tháng sau này, mình chỉ cần chơi, tăng kỹ năng, skin, thú cưng và thú cưỡi đều có tất! Full cây kỹ năng!

Khóe môi cậu không nhịn được cong lên, thế là cậu làm theo lời Alex nói.

Ân Thải Vụ từng sờ qua ngực của chính mình, dù sao hình dạng của chỗ đó đẹp như vậy, đôi khi cậu cũng muốn bóp vài cái, có ai không phải kẻ háo sắc chứ.

Nhưng có lẽ do phải mặc áo bó ngực thường xuyên, cảm giác khi cậu sờ lên nó cũng bình thường, chỉ mềm thôi, chứ không nhạy cảm giống như lỗ l*и.

Nhưng không biết vì sao, rõ ràng vẫn là đôi tay mảnh khảnh mềm mại này, trong khi gọi điện thoại kí©ɧ ɖụ© với Alex, lúc này lại có cảm giác đôi tay to lớn của Alex xuất hiện giữa không trung chạm lên nó.

Cảm giác kí©h thí©ɧ rất khó để miêu tả ấy khiến Ân Thải Vụ thở hổn hển nhè nhẹ từng tiếng, đầṳ ѵú nhanh chóng đứng thẳng lên, khiến cậu không nhịn được thở gấp lên, lại bóp mạnh mấy cái nữa: "Hưm hưʍ......"

"Được rồi bé cưng, chạm nhẹ một chút là được, đừng bóp nó mãi như thế." Alex bất mãn nói, "Anh còn chưa được chạm lần nào đâu."

Ân Thải Vụ chẳng để bụng, có muốn chạm cũng chạm không được đâu trời.

"Lại dùng lưỡi liếʍ ướt ngón tay em đi, trước đó cưng đã làm chuyện này rồi đúng không? Còn chụp hình cho anh xem mà."

Giọng nói của Alex quấn quanh bên tai Ân Thải Vụ, Ân Thải Vụ nhớ đến tấm hình gửi đi đó, chỉ có thể nói theo: "Đúng rồi anh ơi."

"Giống như lần trước vậy, mυ"ŧ ướt hai ngón được không nào"

"Nhưng mà...... Em......" Ân Thải Vụ lờ mờ ý thức được rằng, có lẽ hai ngón tay này lát nữa sẽ đút vào lỗ l*и phía sau của cậu, "Em sợ...... Anh ơi...... Hai ngón có phải lớn quá rồi không...... Anh à......"

Cú© Ꮒσα không tham lam thèm khát như lỗ l*и lúc nào cũng ướŧ áŧ kia, có những cơn nứиɠ không bao giờ dứt, biết chảy nước da^ʍ nhoe nhoét, chỉ có một lần trước đó bị cậu đút vào nhẹ nhàng vài cái, có thể nuốt được hai ngón tay thật hay sao?

"Đương nhiên là được, bé cưng chưa tự xem lại video em quay à? Hơn nữa hai ngón tay của em cũng chỉ mới bằng một ngón của anh thôi."

"Em xem cái đó làm gì chứ......" Trên mặt Ân Thải Vụ ánh lên vẻ xấu hổ, mặt dần đỏ bừng lên: "Loại video này có gì đáng để xem lại đâu......"

"Đương nhiên là có rồi, em không biết lỗ l*и em nuốt giỏi tới mức nào đâu......" Alex thấp giọng cười cười, đột nhiên nhận ra gì đó song anh ta nuốt tiếng cười trở về, "Nói tiếp là lại phải xin lỗi."

"Anh à ——!"

"Đừng nhõng nhẽo, mau để anh nghe thấy tiếng em mυ"ŧ ngón tay nào!"

Ân Thải Vụ ngậm hai ngón tay vào miệng bắt đầu liếʍ láp, để Alex có thể nghe được tiếng, cậu cố liếʍ mυ"ŧ thật to, mυ"ŧ ra thành tiếng nước lách chách.

"Bé cưng ngoan lắm, ngón tay đã ướt nhẹp rồi, chổng mông lên nào, anh đoán nơi đó hẳn đã ướt rượt rồi phải không?"

"Hưʍ...... Dạ......" Cho dù Ân Thải Vụ rất không muốn thừa nhận, nhưng c̠úc̠ Ꮒσα cũng đúng là đã ướt rượt rồi, dịch nhầy rỉ ra cả đống, khiến cho ngay cả lưng quần lọt khe cũng đã thấm đẫm nước.

"Anh muốn nhìn em mặc quần lọt khe khi bị anh ȶᏂασ, được không?" Hơi thở Alex gấp gáp thúc giục, "Cục cưng kéo lưng quần lọt khe ra, nhớ đừng cởϊ qυầи ra."

Giọng Alex khàn khàn thúc giục, không có được sự cho phép từ Ân Thải Vụ làm anh thấy hơi nôn nóng, nhưng rất nhanh anh nghe thấy một tiếng hừ của Ân Thải Vụ, biết Ân Thải Vụ đang rất xấu hổ, đã kéo ra nhưng ngại nói ra miệng.

Nhưng rất nhanh sau đó, Alex nghe thấy tiếng lưng quần ướt sũng có vẻ như bị kéo căng ra một chút, sau đó đột nhiên bắn bụp một phát về lại c̠úc̠ Ꮒσα ướt rượt, tiếng vang giòn, phần đũng quần đáp trên miệng l*и non mọng nước, còn có âm thanh nước nôi văng khắp nơi, đồng thời là tiếng hét cao vυ"t thất thanh của Ân Thải Vụ.

"A a a a —— ô ô ô!!" Trong giọng của Ân Thải Vụ lẫn tiếng khóc nức nở, "Khó chịu quá đi mất, tất cả là tại anh đó! Cứ bắt em phải làm hoài!"

"Rồi rồi rồi đừng dỗi nào, không làm, cởi cởi, không chơi không chơi nữa." Alex dỗ dành nói, "Để anh ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của cưng nhé, tay em cũng đút vào đi, đút vào chung với ©ôи ŧɧịt̠ của anh cùng ȶᏂασ lỗ l*и của cưng nào."

"Không, không được..." Theo miêu tả của Alex, Ân Thải Vụ dường như có thể cảm nhận được con cá chà bặc dữ tợn kia đang dí sát bên cạnh ngón tay mình, chân thật vô cùng, xúc cảm nóng bỏng làm ngón chân Ân Thải Vụ cuộn lại, sống lưng gồng cứng đơ, hẳn là đang sợ hãi vô cùng, "Không được đâu anh... Không thể... Anh không được ȶᏂασ vào... Nó quá, quá bự..."

Côи ŧɧịt̠ với kích cỡ như vậy, không hề phóng đại khi nói nó phải thô dài ngang với cánh tay trẻ con, nếu dán chung vào với ngón tay cậu, cùng nhau ȶᏂασ vào c̠úc̠ Ꮒσα, sẽ làm c̠úc̠ Ꮒσα vừa mới làm quen với mùi tìиɧ ɖu͙© bị nong ra hoàn toàn, khiến nó không bao giờ thể khép lại được nữa...

Có khi sau này chân cậu cũng không thể khép lại được ấy chứ...

"Ư ư em không muốn đâu..." Đôi môi Ân Thải Vụ bật ra những tiếng nức nở cực kỳ thành thực, không giống trước đây luôn có phần diễn trong đó, làm Alex nghe mà bật cười không kìm được.

"Sợ gì nào, sau này sẽ bị anh đυ. quen thôi." Alex cảm nhận được sự sợ hãi rõ rệt của Ân Thải Vụ đành phải kiên nhẫn dỗ dành cậu, "Không sao cả, sẽ không có chuyện không khép lại được đâu, bé cưng ngoan nào, đừng sợ, thở dốc vài tiếng xem nào, anh muốn nghe."

Ân Thải Vụ nhắm mắt, cố gắng đẩy cảm giác đáng sợ đó ra khỏi não, cậu cố bỏ qua sự xấu hổ, vừa đút vào vừa thở hổn hển.

"Ưm ưʍ... Nhẹ thôi... Anh ơi đừng mà... Đừng đút vào mà... Sắp bị anh đυ. chết mất thôi... Ưm ưʍ..."

"Bự quá... Căng quá... Đừng mà... Ưm ưmm... Anh à..."

Ân Thải Vụ rõ ràng đã hoàn toàn đắm chìm vào tìиɧ ɖu͙©, đã quên mất phải bẻ giọng, giọng nói không còn õng ẹo quá mức nữa, nhưng cho dù là thế thì ngay lúc này, trong tiềm thức của cậu cũng vẫn sợ hãi con cá chà bặc của Alex vô cùng, vừa mềm mại rêи ɾỉ vừa xin tha, kí©h thí©ɧ Alex làm anh trầm mặt hẳn.

"Còn chưa bị anh phá trinh đã sợ như vậy rồi." Alex bất mãn nói, "Ngón tay của cưng làm cùng anh nào, đẩy mạnh lên, để anh ra trong l*и em nào!"

Gần như vừa dứt lời, dươиɠ ѵậŧ đang được sóc trong tay Alex bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, tiếng bắn tinh của anh ta cực kỳ rõ ràng, theo sau là tiếng vang của chất lỏng rơi xuống đất đánh vào màng tai, Ân Thải Vụ như bị những hiệu ứng âm thanh ấy ảnh hưởng, cậu nức nở mấy tiếng, bé "họa mi" hồng nhạt cũng lêи đỉиɦ theo, đồng thời cậu cũng mơ mơ màng màng thọc sâu hai ngón tay vào bên trong, lần này ngón tay cậu đã thọc vào đủ sâu khiến cho lòng bàn tay áp trực tiếp lên điểm sướиɠ.

"A a a a ahh!!! Ưmmm!" Sự kí©h thí©ɧ kịch liệt và cơn cực khoái khiến Ân Thải Vụ hét lên một tiếng, cậu run rẩy điên cuồng, tiếng rêи ɾỉ dần dần trở nên đứt quãng, cuối cùng cậu cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Alex gọi vài tiếng đều không nhận được trả lời, cuối cùng anh nghe tiếng hít thở dần trở nên đều đặn ở đầu dây bên kia, đành phải tự cúp điện thoại, từ từ thở dài.

"Sao lại dễ ngất như vậy, căn bản chẳng cần đánh thuốc nữa......"

"Thật không chờ nổi nữa, sắp điên mất rồi."

"Đằng trước không được, thế mình ȶᏂασ trộm c̠úc̠ Ꮒσα hẳn là được nhỉ."

"Giống như hôm nay vậy, đầu tiên nắn bóp núʍ ѵú bé cưng, sau đó đút tay vào miệng bắt em ấy làm ướt, bôi trơn lỗ l*и cho em ấy, sau đó dùng tư thế doggy ȶᏂασ vào l*и em ấy."

Phải rồi, nhớ mang thêm một cái quần lọt khe nữa.

Ân Thải Vụ vốn nghĩ rằng phone-sεメ cũng giống như nghe kịch truyền thanh để sóc lọ thôi.

Không nghĩ tới có thể chơi kí©h thí©ɧ đến như vậy, rõ ràng vẫn đút vào bằng tay của mình, nhưng cảm giác này không hề giống như bình thường.

Có ảo giác giống như thực sự có sự tham dự của một người khác, nhưng mức độ chấp nhận hoàn toàn nằm trong giới hạn mà bản thân thấy ổn, không cần lo chuyện thực sự bị ©ôи ŧɧịt̠ với kích cỡ đáng sợ sợ kia đâm xuyên qua.

Chơi cũng khá vui đấy......

Chuyện làm Ân Thải Vụ vô cùng hưng phấn bây giờ là, buổi cắm trại ở Sơn Trì mà cả lớp bọn họ đều chờ mong cuối cùng cũng tới rồi.

Tuy rằng chung nhóm với bố Lộ, điều làm Ân Thải Vụ cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, đặc biệt là sau lần thầy ấy sắp tan học rồi còn điểm danh, chỉ còn có mười phút cậu cũng trúng đạn, như là cố tình làm khó cậu vậy.

Ân Thải Vụ cũng không biết mình đã làm mếch lòng thầy hồi nào nữa.

Nhưng có thể làm gì được bây giờ, cố gắng coi như thầy ấy không tồn tại thôi.

Nhưng chuyện làm Ân Thải Vụ vô cùng xấu hổ là ngay ngày đầu tiên cậu đã tự vả mặt rồi.

Vì rất ít khi ngồi xe khách, đường núi nhấp nhô càng dễ say xe hơn, hơn nữa Ân Thải Vụ lúc ngồi trên xe còn WeChat với Alex, rất nhanh cậu đã thấy có hơi khó chịu.

Mù Mịt: 【Anh ơi, người ta đang ngồi cạnh một anh siêu đẹp trai nè.】

Alex: 【Hửm】

Mù Mịt: 【Anh à anh hổng thấy ghen à ~~~~】

Alex: 【Ghen.】

Alex: 【Xuống xe rồi dạng chân ra, chụp một tấm đùi trong với c̠úc̠ Ꮒσα cho anh kiểm tra.】

Mù Mịt: 【Kiểm tra cái gì chứ???】

Alex: 【Kiểm tra em có bị ông đẹp trai nào đυ. không.】

Mù Mịt: 【Nhưng mà căn bản em hổng có thân với người ta mừ!】

Alex: 【Lỡ hắn ta muốn hϊếp da^ʍ em thì sao?】

Mù Mịt: 【...... Cũng đúng ha.】

Bây giờ quan hệ giữa Ân Thải Vụ và Alex càng ngày càng tốt, trừ chuyện Alex nhất quyết không chịu trả acc game cho cậu, chỉ đôi khi mới cho cậu lên chơi một chút.

Giữa việc mất đi quản gia account toàn năng và giảm bớt thời gian chơi game, Ân Thải Vụ chỉ có thể chọn cái sau.

Mù Mịt: 【Không nói chuyện nữa, hơi say xe rùi.】

Alex: 【Đau đầu lắm à?】

Mù Mịt: 【Tạm ổn ạ, nhưng mà hơi chóng mặt, sao anh không nhắc em mang thuốc chống say xe vậy?】

Alex: 【...... Anh quên.】

Ân Thải Vụ tám tám một hồi sau đã bắt đầu lơ mơ lơ mơ, giữa chừng cảm giác được dường như có ai đó đang ôm cậu, cậu cũng không để ý, trở mình, ghé vào lòng người đàn ông ấy thϊếp đi.

【Tác giả có lời muốn nói:】

Alex: Quên mất thật, thật sự không phải cố ý