Chương 21

“Mua cho người già, không cần quá đắt đỏ.” Vệ Hàn Vân lạnh nhạt nói.

Chung Tử Yên quay đầu nhìn Vệ Hàn Vân.

Dùng “người già” để nói về cha mình, đối với người dịu dàng, lịch sự như Vệ Hàn Vân có chút khác thường.

Huống hồ, Vệ Hàn Vân trước đó nói cho cô bốn người cần tôn trọng, căn bản không có cha anh.

Chung Tử Yên nghĩ đến một đám anh em cùng cha khác mẹ của Vệ Hàn Vân, lập tức cảm thấy hợp lý.

Nếu có một người cha mỗi ngày đều ở ngoài phong lưu, cặp kè gái gú, lại mang theo một đống con hoang về nhà, chắc chắn cô cũng không thể tôn trọng.

Trên mạng có rất nhiều lời đồn về Vệ Gia, thậm chí có cả những chứng cứ được phân tích rõ ràng.

Vệ Hàn Vân với anh hai của anh cùng một mẹ, là do chính thất phu nhân sinh ra, anh cả cùng anh ba và hai người em trai kế tiếp lại được mang thai bởi hai nữ nhân khác.

Căn cứ vào lời đồn đoán của giới truyền thông, hai vị “Thϊếp thất” chưa từng từ bỏ mộng tưởng “Chính thất”.

Chỉ tiếc, Vệ Hàn Vân quá có tiền đồ.

Anh tiếp nhận sản nghiệp Vệ gia mới tám năm, nhưng tác phong quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, ngày một củng cố địa vị của mình, người bên ngoài đều phải nhìn thái độ của anh mà hành sự.

Nhưng mọi người đều biết Vệ lão thiên vị những người con khác hơn, bởi vậy, tất cả đề đoán già đoán non cuộc phân chia tài sản sau khi Vệ lão chết.

Rốt cuộc thì tiền luôn là thứ tốt.

Vệ Gia làm gì có ai không có tiền, nhưng mà chẳng ai thỏa mãn mà còn tham lam muốn vơ vét nhiều hơn.

Chung Tử Yên mang theo trà Đại Hồng Bào vừa mới mua, cầm trên tay ước chừng trọng lượng, có chút líu lưỡi: ‘Có một chút như vậy mà tốn hơn mười vạn.’

Phương Nam lúc này mới theo kịp, nổi giận tiến vào.

Trước khi anh ta mở miệng giáo dục tư tưởng, Chung Tử Yên nhanh chóng đem Đại Hồng Bào đưa qua, buột miệng nói: “Cầm, chúng ta đến địa điểm tiếp theo.”

Dựa theo kế hoạch của cô và tình báo của Vệ Hàn Vân, Chung Tử Yên suy nghĩ, cô dự định chuẩn bị năm phần lễ vật.

Mẹ của Vệ Hàn Vân tin Phật, Chung Tử Yên đi thành phố H một chuyến, đến ngôi chùa có tiếng linh nghiệm ở đó bái Phật, cầu đại sư khai hóa cho một tấm bùa bình an.

Không thể không nói, trợ phí cho ngôi chùa này … À không phải, tiền đèn nhang cũng thật đắt.

Mười tám vạn một cái bùa bình an…

Chung Tử Yên là một người thành kính - tất nhiên là thành kính đưa tiền, cô ở không gian vô hạn không gian đã đánh không biết bao nhiêu Phật quang rồi nữa….. Chung Tử Yên đem bùa bình an cất vào chiếc hộp Vệ Hàn Vân cho người định chế, bên trong có một tấm lụa gấm, ở giữa là một khe hở nhỏ, bùa bình an đặt trong đó vừa vặn sẽ không bị rơi xuống.

Lúc đem hộp gấm đóng lại, Chung Tử Yên đột nhiên nhanh trí: “Hộp này cũng rất đắt đúng không?”

Vệ Hàn Vân không thèm ngước lên, lãnh đạm mà đáp: “Em cũng không đến nỗi ngốc.”

Chung Tử Yên cho nội tâm của mình phiên dịch: ‘Vẫn là bùa bình an đắt hơn.’

“Vậy được.” Cô vừa lòng, vỗ vào hộp gỗ, đem chìa khóa khóa kỹ lại rồi đặt nó trên bàn, lấy máy tính của mình gõ xuống tên phần chuẩn bị.

Vệ Hàn Vân lúc này mới đưa mắt nhìn cô.

Qua hai giây, anh mới đem tầm mắt thu về

……………..

Anh trai và chị dâu của Vệ Hàn Vân tương đối dễ dàng, nghe nói hai vợ chồng họ đều là học giả nổi danh, một người là nhà khảo cổ học, một người là lịch sử gia.

“Vừa hay, hóa thạch và danh họa lúc trước mua được đều để ở trong kho, lấy ra gói lại là được.” Vệ Hàn Vân tỏ vẻ hiểu biết, hóa ra anh đã chuẩn bị tốt

Chung Tử Yên: “....” Tranh? Chẳng lẽ là bức tranh treo trong phòng kia sao?

Giống như biết được suy nghĩ của cô, Chung Tử Yên còn chưa kịp nói, Vệ Hàn Vân đã trả lời: “Là một bức Lôi A Nặc.”

Chung Tử Yên nhanh chóng gõ vào thanh tìm kiếm ba chữ “Lôi A Nặc”, lại nhìn số tiền bán đấu giá của mấy bức tranh, lâm vào trầm tư.

Ừ, luận cảnh giới tiêu tiền, cô và Vệ Hàn Vân khác nhau một trời một vực.

“Nhưng mà, con gái của hai người họ, em có thể giúp.” Vệ Hàn Vân đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Con bé yêu thích một minh tinh, vừa lúc, là nghệ sĩ ở Hậu Thổ…” Anh dừng một chút, mang theo ý cười, chỉnh sửa từ ngữ: “Ừ, vừa lúc ở công ty của em, hình như là người tính tình không tốt lắm.”

Chung Tử Yên nhận ra mình rất hữu dụng, lập tức vỗ ngực, đảm bảo nhất định sẽ lấy được phúc lợi của fans mang về cho cháu gái Vệ Hàn Vân.

“.....Đấy là lý do cô mang theo nhiều giấy bút như thế tới ép tôi viết thư?” Lý Duệ đầu nổi gân xanh: “Cô có biết là có bao nhiêu người đang chờ tôi ký hợp đồng không?”

“Anh viết đi.” Chung Tử Yên sớm có phương pháp đối phó với Lý Duệ: “Nếu không, tôi đi công ty khác nhé?”

Lý Duệ: “....” Không sai, thứ anh ta nhìn trúng không phải là Hậu Thổ, mà là nhạc của Chung Tử Yên.

Mà nếu công ty là của của Chung Tử Yên, cô tuyệt đối sẽ không đem nhạc của mình bán cho công ty của khác chế tác.

Cho đến khi Chung Tử Yên hết thời, Lý Duệ sẽ không rời Hậu Thổ.

Vì thế, vốn là người tính tình tệ muốn chết, chưa bao giờ khom lưng uốn gối trước mặt ai, Lý Duệ đành hừm một tiếng, cắn răng cầm bút: “Viết, tôi viết là được chứ gì!”

Anh ta còn chưa viết xong, đã nghe Chung Tử Yên nói: “Còn có poster, album của anh, tôi đã bảo Dư Thiên Sơn sửa lại rồi mang sang cho anh ký từng cái một.”

Tần Đổng vừa vặn gõ cửa đi vào, trong tay cầm một đống album, poster, thậm chí còn có Lý Duệ truyện ký.

“Dư nhị thiếu bảo tôi đưa tới, các sản phẩm liên quan đến Lý Duệ đều ở đây.” Tần Đổng cười hiền lành giải thích: “Chung tiểu thư nhìn xem, còn thiếu cái gì?”

“Trước mắt cứ như vậy đã, cảm ơn anh.” Chung Tử Yên ngồi xuống, cầm lấy một tờ giấy bên cạnh Lý Duệ viết viết vẽ vẽ.

Lý Duệ nghiến răng nghiến lợi ký tên từng tờ, cam chịu ký tên đủ loại album, poster từ lúc mình mới ra mắt đến nay, còn chưa kịp vẫy vẫy tay một chút, Chung Tử Yên đã chỉ một chỗ trống trên giấy viết thư đẩy tới trước mặt anh ta.

“Con bé tên Vệ Hàm Yên.”

“..... Họ Vệ?” Lý Duệ sửng sốt, sắc mặt cổ quái lên.

“Đúng thế, lễ gặp mặt.” Chung Tử Yên ngẩng đầu nghiêm túc dặn dò Lý Duệ: “Viết đẹp một chút, không được chính tả, hạ thấp tố chất văn hóa của công ty.”

Lý Duệ: “Con mẹ nó, cô mới không văn hóa ấy!”

Anh ta cúi đầu, ngập tràn lửa giận, nhưng rốt cuộc vẫn là người tài hoa, đầy chất văn chương, trong lòng hùng hùng hổ hổ, nhưng dưới ngòi bút lại chảy ra chữ viết ngay ngắn rõ ràng, tràn đầy khí chất, thoát tục như mây trôi nước chảy.

Chờ viết xong chữ cuối cùng, Lý Duệ ném bút lên bàn, đang muốn hỏi: ‘Cô định lấy gì cảm tạ tôi?’ Chung Tử Yên đã duỗi tay, đẩy tờ giấy cô vừa viết cho Lý Duệ: “Làm phiền”

Lý Duệ nghi ngờ cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào bản nhạc.

Bản nhạc liền mạch lưu loát, mỗi một nốt nhạc đều giống như có sự sống, thân mật níu lấy nhau, có chỗ sửa chữa đơn giản, thậm chí còn không lưu lại bút tích.

––––– Chung Tử Yên xem sắc mặt hắn, không chớp mắt mà viết ra một bản nhạc mới!

Lý Duệ theo bản năng mà ngâm nga theo một đoạn, sắc mặt trở nên hưng phấn: “Chung Tử Yên, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải trong đầu cô luôn có sẵn một hệ thống “soạn nhạc đại sư” hay không, hay là cô đến từ một thế giới khác, chỉ cần tùy tiện lấy trong kho của hệ thống là được?”

Chung Tử Yên: “Sức tưởng tượng của anh thật phong phú.” Tuy rằng cũng đoán đúng một nửa.

Không có hệ thống soạn nhạc đại sư, chỉ có một cái đầu rác rưởi.

“Đây là để cảm ơn, không cần tiền, ký tên là được.” Chung Tử Yên khẳng khái nói, đem tờ giấy Lý Duệ vừa viết thư xong mở ra phơi khô.

Cô thuận tiện nhìn lướt qua nội dung bên trong, hoảng hốt cảm thấy Lý Duệ hiểu Vệ Hàm Yên hơn cả cô, bên trong còn dặn dò: “Thừa dịp tuổi trẻ, chú ý thân thể.”

Hừm, đại khái là người già săn sóc người trẻ tuổi.

Chung Tử Yên đem cái phát hiện mới này ném ra sau đầu.

“Nhạc phẩm của cô độc đáo đến dọa người, không ký tên, nghe thôi cũng biết đó là của cô rồi. Trên mạng hiện tại có không ít người phân tích phong cách của cô, muốn bắt chước còn không ra.” Lý Duệ hừ một tiếng, đem một cái cốc chặn lên trên bản nhạc: “Cô còn muốn chuẩn bị một phần lễ gặp mặt khác không?”

“Đại khái đều ổn, còn thiếu một phần chưa có chủ ý.” Chung Tử Yên có điểm đau đầu.

“Nói đi, tôi nghe một chút.” Lý Duệ bắt chéo chân, kiêu ngạo muốn hút thuốc, Chung Tử Yên nhìn lướt qua, anh ta lập tức bỏ bật lửa xuống bàn.

Nói ra xấu hổ, có một số việc tiền cũng không thể giải quyết được, chẳng hạn như thời gian, hoặc cơ hội.

Bà nội Vệ Hàn Vân là một nhạc công vĩ cầm nổi tiếng, tuổi trẻ chính là thượng cấp danh viện, hiện tại là bậc đức cao vọng trọng, tiền bối nghệ thuật gia, muốn lấy ra một phần lễ vật vừa lòng bà, Chung Tử Yên suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra được đồ vật phù hợp.

Nếu đi mua, nhạc cụ tốt lại không phải tùy ý có thể tìm thấy được, muốn mua liền có người bán, ít nhất cũng phải chờ một hai năm.

Nếu không phải, cây đàn mua từ Yến Toa cô đã dùng qua, thì có thể trực tiếp lấy nó làm lễ vật cho bà.

Nhưng bản thân cô mua về đã dùng rất nhiều lần, lại đột nhiên đưa ra làm quà tặng, vậy có vẻ không có tâm.

Chung Tử Yên nói cho Lý Duệ nghe đại khái suy nghĩ của mình, anh ta cười một tiếng: “Cái này rất đơn giản.”

“Nguyện ý lắng nghe.” Chung Tử Yên rất nể tình.

“Cô viết nhạc hay như vậy mà vấn đề cỏn con này cũng không nghĩ được à?” Lý Duệ kẹp thuốc lá liếc nhìn cô: “Bà ấy là nghệ thuật gia, vậy cô đưa ra một nhạc phẩm cùng dòng là được. Nhạc cụ khó có được, nhưng mà, bản thảo nhạc phổ của vài danh gia luôn có người cất giữ.”

Chung Tử Yên đương nhiên cũng nghĩ tới điểm này. Cô cúi đầu trầm trọng mà nói: “Tôi cảm thấy đi cướp viện bảo tàng không tốt lắm đâu.”

Trong thế giới vô hạn nếu cướp đồ chỉ cần trở lại không gian đầu não thì vạn sự đại cát, nhưng trong thế giới này, nếu thành phạm nhân bị truy nã … thì có điểm phiền toái.

Lý Duệ tay run lên, điếu thuốc lá rớt xuống: “Cô nghĩ đến cướp viện bảo tàng đầu tiên ư?”

“Lý tổng giám chỉ bảo tôi.” Chung Tử Yên thành khẩn thỉnh giáo.

Lý Duệ: “...” Chung Tử Yên như người rừng không được tiếp xúc với internet vậy, không biết là con tinh tinh từ núi nào chạy xuống nữa...

Anh ta lại lấy một điếu thuốc lá ra, không hút, chỉ để trong tay thưởng thức.

“Tôi có quen một thầy giáo của Học viện Hí kịch.” Lý Duệ cà lơ cà phất mà nói: “Trong tay ông ấy có một bản Schubert chính phẩm. Cô có thể thuyết phục được ông ấy, thì có thể mua được từ tay ông ấy thứ cô cần.”

Chung Tử Yên nhẹ nhàng thở hắt ra: “Chỉ vậy thôi sao?”

Chỉ cần là tồn tại, tất nhiên là có thể mua được.

Nếu không mua được, vậy nghĩa là chưa đủ nhiều tiền.

Lý Duệ: “Chỉ cái gì? Cô lặp lại lần nữa chỉ cái gì?”