Chương 29

Vệ Hàn Vân về đến nhà, tuy rằng không có thời gian mở điện thoại ra xem, nhưng cũng chẳng ngại nếu người khác cho anh xem tin nhắn.

Vệ phu nhân nhanh chóng gửi bức ảnh cho Vệ Hàn Vân, liếc nhìn anh uống rượu, trên mặt bà liền nở nụ cười ranh mãnh: "Con dâu của ta tuy mới đến đây vài tiếng, nhưng đã chiếm trọn trái tim biết bao nhiêu người, về sau chắc con sẽ phiền lòng lắm đây."

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào tin nhắn của Vệ Hàm Yên, mỉm cười: "Cùng chung tiếng nói!"

"Hàm Yên chỉ nhỏ hơn con vài tuổi." mẹ anh buồn cười nói.

"Tử Yên sẽ không làm con lo lắng đâu." Anh lắc đầu, khẳng định.

Miễn là hợp đồng còn hiệu lực, Chung Tử Yên sẽ là một người vợ đáng tin, không bao giờ phản bội lại anh.

Nhưng khi thỏa thuận kết thúc thì…

"Kế hoạch tiếp theo của con là gì?" Vệ phu nhân mỉm cười, hỏi anh.

"Trở thành người giàu nhất thế giới."

Nghe xong những lời này, Vệ mẫu mở to mắt nhìn anh, dở khóc dở cười vỗ vai Vệ Hàn Vân nói: "Kể cho ta nghe về lễ kết hôn đi. Từ bao giờ mà con lại quan tâm đến việc kiếm tiền như vậy chứ?"

Anh chỉ vào điện thoại bà: "Cô ấy muốn nuôi rồng đúng không?"

"Đúng vậy, không được để đứa trẻ ấy chịu ủy khuất." Nhắc tới Chung Tử Yên, Vệ mẫu bật cười, đôi mắt cong lại không thấy mặt trời: "Đột nhiên con nói muốn dẫn người về, làm ta lo lắng, nhưng sau cùng, ta cũng có thể cảm nhận được sự kiên định của con. Một cô gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại có thể trị được con, ta cảm thấy vô cùng hài lòng."

Lúc này Hàn Vân mới nhớ đến chiếc phong bì màu đỏ mang hình thù kỳ lạ mà mẹ mình đưa cho cô: "Mẹ đưa cho cô ấy cái gì vậy?"

"Đương nhiên là nhà rồi!" mẹ anh cười ẩn ý: "Nó ở ngay tầng CBD cạnh công ty giải trí nhỏ ở thành phố H. Nếu sau này hai con có cãi nhau, con dâu ta cũng có chỗ để đi chứ, ta nói có đúng không?"

"Mẹ lo lắng thừa thãi quá, bọn con nhất định sẽ không cãi nhau!" Vệ Hàn Vân nói chắc như đinh đóng cột.

"Lúc mới yêu thì ngọt ngào, chứ sau này ra sao ta không bảo đảm được đâu." Vệ mẫu chọc chọc cánh tay anh, nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao con bé chưa đến nữa?"

Vừa dứt lời, điện thoại bà vang lên thông báo.

【Lý Duệ ca ca đáng yêu: Tụi con về rồi đây!】

Vệ mẫu nhìn thấy vậy cười tươi, chọc vào người anh rồi nói: "Người tới rồi kìa!"

"Để con ra đón cô ấy." Vệ Hàn Vân đứng dậy chỉnh trang lại trang phục, mẹ anh nghe vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý.

"Mau đi đón con dâu ta đi!" Bà nở ra nụ cười tràn đầy ấm áp, thúc giục anh đi nhanh ra cửa.

Mẹ con bọn họ là những người nổi bật nhất trong căn phòng, Vệ Hàn Vân đột ngột đứng dậy, tất cả mọi người đều nhìn anh chăm chú.

Những nơi mà anh đi ngang qua, cả nam lẫn nữ mặc quần áo lộng lẫy tự động cúi đầu, lùi lại nhường đường cho anh.

Cho dù lá gan có lớn đến đâu, những nữ nhân muốn dính líu đến anh cũng không dám lỗ mãng tiến tới gây sự.

Vệ Hàn Vân đi thẳng ra khỏi đại sảnh.

Anh nhanh chóng nhìn qua khung cửa sổ, thấy chiếc RV màu trắng đậu trước sân nhà.

Vệ Hàm Yên, cháu gái lớn của nhà họ Vệ, cùng với người em trai của mình, Vệ Tử Khiêm cùng nhau bước xuống xe. Cả hai thấy anh lập tức cúi chào, sau đó dạt sang một chờ đợi.

Anh vòng sang cửa bên kia đón thêm một người nữa.

Bàn tay anh nhanh chóng được Chung Tử Yên nắm lấy, bóng dáng yểu điệu, thướt tha cùng với mái tóc đen như gỗ mun, khuôn mặt ưu nhã khó diễn tả bằng lời từ từ xuất hiện .

Trên đầu cô mang một đồ vật có hình thù hơi kỳ quái, trông vô cùng sang trọng, mô phỏng hình dáng của những cành cây tạo thành một vòng tròn nhỏ, được điểm xuyết bằng những chiếc lá cùng với quả mọng. Vòng hoa khiến Chung Tử Yên mang dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ, vô cùng đài các.

Khoan, hãy nhìn kỹ lại.

Chiếc vòng hoa này không phải là một nhánh cây, mà được làm từ vàng ròng dát mỏng!

Lá cây cũng không phải là thật mà được làm hoàn toàn từ ngọc lục bích.

Quả mọng đương nhiên cũng không phải là quả mọng, chúng là những viên kim cương đỏ vô cùng quý hiếm, người thợ trang sức nào nhìn thấy nó chắc chắn mắt cũng sẽ sáng lên, không kìm được mà buông lời ca ngợi.

Chỉ riêng chiếc vương miện với tay nghề tinh xảo, chất liệu sang trọng này cũng đủ để nhiều công ty mua lại với mức giá trên trời.

Thậm chí, không cần đoán già đoán non, khách mời trong đại sảnh cũng có thể hiểu ngay người phụ nữ đội vương miện kia chính là nguyên nhân khiến Vệ Hàn Vân đặc biệt trở về yến tiệc ở nhà cũ.

Người tinh mắt chắc chắn đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô từ lâu.

"Đứng vững." Vệ Hàn Vân nhìn xuống chiếc váy màu đỏ rượu của Chung Tử Yên, chỉ lộ nửa đôi giày cao gót ra ngoài.

Mũi giày cao gót được trang trí một hàng kim cương nhỏ màu hồng nhạt, ánh trăng chiếu nhẹ lên mũi giày lấp lánh, nhìn thoáng qua đã biết giá cả không hề rẻ.

Cho dù có là thần tiên đi chăng nữa, di chuyển trên đôi giày hiển nhiên cũng không được thoải mái.

Xét cho cùng, bản thân chiếc giày được thiết kế không dùng để đi bộ, nó thuộc về tủ trưng bày thì hơn.

Tuy Vệ Hàn Vân đã nói như vậy, cô vẫn cảm thấy với thể lực của mình, việc mang đôi giày này trèo đèo lội suối cũng không phải là vấn đề quá lớn.

“Không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng nói, song Vệ Hàn Vân đã đưa tay khoác lấy cánh tay cô.

Anh di chuyển chậm lại một chút, vừa đi được hai bước, liền phát hiện Chung Tử Yên không cần đến sự phối hợp của mình, giẫm trên gót giày cao hai tấc rưỡi như đi trên đất bằng.

Rõ ràng là ngày thường cô chả bao giờ mang giày cao gót cả, so với một bên thề sống chết không bao giờ mang giày đế bằng như Vệ Hàn Vân còn vững vàng hơn gấp mấy lần.

Anh cảm thấy hơi hối hận, không biết vì lý do gì.

Chung Tử Yên quay lại nhìn Hàm Yên bước lên bậc thang, thấy Tử Khiêm mặt mày hơi cau có nhưng vẫn giúp chị mình sửa sang lại đuôi váy rồi mới yên tâm bước lên.

Trước khi vào đại sảnh, cô đã thấy có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Vừa bước vào cửa, cô ngẩng đầu, chiếc cằm thanh tú hơi nâng nhẹ lên, đưa ánh mắt bao quát, nhìn về phía căn phòng rộng lớn.

Mới vừa rồi cô còn cảm thấy bản thân như một cô yêu tinh, ngồi trên cây vừa đàn vừa hát, chớp mắt một cái liền biến thành vua yêu tinh, tay cầm quyền trượng phóng ra những tia sáng chói mắt.

Nói tóm lại, hào quang của cô đã chiếm trọn spotlight hôm nay.

Những ánh mắt ác ý hổ thẹn thu lại, hiển nhiên biết được mình chẳng thể nào sáng được với cô.

Tuy nói là cây to đón gió, Chung Tử Yên chưa bao giờ sợ có người đến tìm mình gây sự.

Vừa vặn, giúp Vệ Hàn Vân nuôi cây chiêu tài khổng lồ bằng cách tưới nước để đuổi côn trùng đi, giúp cây có thể phát triển tốt và thịnh vượng hơn.

Vệ mẫu mỉm cười nhìn bốn người đi về phía trước, vươn tay âu yếm Chung Tử Yên: "Những đứa trẻ của ta rất có chủ kiến…."

Cô không hiểu, đành phải trả lời: "...Cảm ơn."

Vừa mới nói như vậy, một nữ phục vụ mặc sơ mi trắng và vest đen đi qua, đột nhiên va vào tay Vệ mẫu, khay sâm panh bất ngờ lắc lư, trượt về phía bà.

Vệ Hàn Vân lập tức phản ứng, vươn tay muốn kéo bà.

Chung Tử Yên đã nhanh hơn một bước, cô kéo bà ra phía sau với tốc độ mà dư ảnh không thể theo kịp, mặt khác, cũng kéo Hàn Vân lại.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong một, hai giây, nhưng đối với Chung Tử Yên, nó giống như chuyển động chậm.

Cô giữ Vệ mẫu và Vệ Hàn Vân ở phía sau, nếu muốn còn có thể đỡ khay nước cùng với bảy hoặc tám chiếc cốc đang trượt xuống, đặt chúng trở lại vị trí cũ.

Nhưng nếu cô làm như vậy thì mọi việc quá bất thường.

Vì vậy, cô đành chọn cứu người, mặc kệ chiếc cốc và cô phục vụ.

Một tiếng ‘choang’ vang lên, ly rượu rượu sâm banh vỡ tan tành dưới chân Tử Yên, rượu bắn tung tóe lên ngón chân và mắt cá chân cô.

Chiếc ly vỡ nảy lên, Chung Tử Yên thản nhiên vươn tay, chộp lấy một mảnh bay về phía Vệ mẫu, dùng sức bóp nát nó trong lòng bàn tay rồi lặng lẽ hất ra xa.

Nhất thời, Chung Tử Yên trở thành người bình tĩnh nhất trong căn phòng, thậm chí còn cúi đầu nhẹ nhàng rũ váy, lau hết chỗ rượu bắn lên người cô.

Vệ Hàn Vân cau mày, kéo Chung Tử Yên lùi lại vài bước, ngồi xổm xuống kiểm tra xem cô có bị thủy tinh làm xước hay không, trong khi mẹ mình không ngừng gọi túi cứu thương.

Vệ Hàm Yên kéo Vệ Tử Khiên lại gần: "Tử Khiên học y, để em ấy xem!"

"Thực, thực xin lỗi!" Nhân viên phục vụ đỏ mặt nói lời xin lỗi, bưng khay lên cúi đầu lần nữa nói: "Tôi… tôi không để ý xung quanh, thực xin lỗi! Cô có bị thương chỗ nào không? Tôi, tôi, tôi có thể bồi thường viện phí, thực sự, thực sự xin lỗi!"

Cô ấy nói xong, nước mắt trào ra.

Chung Tử Yên chớp mắt, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó.

Có vẻ như ... theo sự sắp đặt của "nguyên tác", lần đầu Vệ Hàn Vân và nữ chính gặp nhau là trong một bữa yến tiệc.

Gia đình nữ chính nghèo, nhưng vì sở hữu dung mạo xinh đẹp nên cô đã đi làm phục vụ trong các buổi yến tiệc, lỡ tay làm đổ rượu lên người Vệ Hàn Vân.

Nữ chính hết sức xin lỗi, đề nghị được giặt sạch bộ đồ cho anh.

Bộ đồ của Vệ Hàn Vũ hoàn toàn được làm thủ công, nói cách khác, bộ đồ này được thiết kế, không phải để giặt.

Thế rồi, định mệnh của hai người bắt đầu.

Chung Tử Yên: "..." Cô nhìn Vệ Hàn Vân đang làm ngơ với nhân viên phục vụ, đành phải tự mình an ủi cô ấy: "Tôi không sao, cô lùi lại đi, coi chừng bị mảnh vỡ thủy tinh đâm phải đó."

Cô phục vụ lau nước mắt, lấy hết can đảm: "Tôi sẽ dọn ngay!"

Chung Tử Yên vừa dứt lời, lão quản gia đã đến hiện trường, mang đầy đủ dụng cụ, chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh và đồ uống đã được thu dọn sạch sẽ.

Căn phòng nhanh chóng trở nên sạch sẽ, dường như chưa từng xảy ra chuyện.

Nhân viên phục vụ ngơ ngác đứng đó, giống như một con chó con bị bỏ rơi, chịu bao ánh mắt của mọi người xung quanh.

"Cô đi ra đây với tôi." Quản gia nhìn cô ấy, nói một cách nghiêm túc.

Nhân viên phục vụ kéo nhẹ góc áo, đi theo lão quản gia rời khỏi quầy rượu, nước mắt lưng tròng.

Mọi thứ đã trở lại bình thường, nhanh đến mức khó tin.

Chỉ có cô vẫn đang suy nghĩ: Vệ Hàn Vân thật sự không nói gì sao? Có phải vì sự hiện diện của cô hay không? Nếu sau khi ly hôn, Vệ Hàn Vân không thể lấy ai nữa, vừa mất tiền vừa mất vợ, chẳng phải sẽ rất khổ sở sao?

Anh cuối cùng cũng xác nhận xong cô không bị thương ở đâu cả, đứng dậy liếc nhìn vẻ mặt của Chung Tử Yên đang ngơ ngác nhìn trời.

"Làm sao vậy! Ngộ nhỡ con bị thương thì sao?" Vệ mẫu vẫn còn tức giận: "Ngày đầu tiên đến chơi đã thấy máu chảy, đó không phải là điềm xấu hay sao!"

Bà nói xong liền nghĩ ngợi một lúc, gọi một quản gia khác đến: "Lấy vòng bình an của tôi đem ra đây."

Chung Tử Yên đột nhiên nhớ lại tình tiết của tiểu thuyết gốc, chưa kịp từ chối đã bị cái nhìn lo lắng của Vệ mẫu chặn lại.

"..." Cô rốt cuộc không muốn nói ra ba chữ này!!!

Quản gia nhanh chóng quay lại, đưa một khối ngọc bích màu trắng sữa cho Vệ mẫu, bà cẩn thận đeo vào cổ tay Chung Tử Yên: "Đeo cái này vào để giữ an toàn."

Chung Tử Yên mơ hồ, quay sang cầu cứu Vệ Hàn Vân.

"Mang nó đi." Anh không chỉ từ chối, mà còn thêm dầu vào lửa.

Đứng trong không gian tràn ngập mùi tiền này, cô đột nhiên nghĩ ra.

Hóa không phải là nhà chính của nhà họ Vệ, mà là chợ đầu mối của họ thì đúng hơn.

Bán buôn không có tiền?

“Chuyên bán buôn đồ trang sức, ngọc, ô tô, bất động sản, vàng, tiền giấy.”