Chương 30

Trò hề nhỏ của nhân viên phục vụ nhanh chóng bị mọi người lãng quên, khi quản gia lặng lẽ xuất hiện trong căn phòng, cô nhân viên đó đã không còn ở phía sau nữa.

Chung Tử Yên là người duy nhất vẫn nhớ đến cô ấy.

Ngay sau đó, Vệ Hàn Vân, chị dâu hai, Vệ mẫu cùng với bà nội chạy đến, đưa cô ra một chiếc bàn dài để tìm thứ gì đó ăn, bóng dáng cô gái lúc nãy dần phai nhạt.

Vệ Hàm Yên: "Đây là một trong những nhãn hiệu trứng cá muối yêu thích của con. Để ngon miệng thì dì nên ăn nó với bánh mì nấm đen này, nhúng nó vào kem đã được đánh bông. Dì mau nếm thử đi!"

Cô cầm lấy bánh mì trứng cá mà Hàm Yên đã phết cắn một miếng, nghĩ rằng cá tầm thật đáng thương, hàng năm phải di cư để đẻ con, trên đường đi còn bị con người đánh bắt, lấy trứng cá muối.

... Chà, mùi vị có hơi lạ.

Vệ mẫu: "Đây là rượu ta đã ủ trong một nhà máy rượu ở Pháp. Rượu đá năm nay rất tốt. Vị hơi ngọt và không chát, không dễ say. Con uống thử xem?"

Tử Yên nhấp một ngụm rượu trong ly, nhét vào bụng dòng chữ "không khác rượu thường lắm."

Chị dâu: "Đây là món chị thích nhất, đó là món ăn của một đầu bếp nổi tiếng, chỉ có anh ấy mới có thể đánh lớp vảy bạc bên ngoài mịn đến như vậy mà không làm vỡ chúng, mùi vị khá đặc biệt, ba năm một lần anh ta mới làm ra món mới.. Nào, hãy nếm thử đi."

Cô im lặng một lúc, sau đó cúi người cắn miếng khoai lang chiên giòn trong tay chị dâu, hàng lông mày cô khẽ nhúc nhích khi nếm phần nhân ngọt ngào nhưng không hề béo ngậy.

Món này ngon, thứ ngon nhất chính là nhân bánh, cô không thể cảm nhận được sự đặc biệt của lớp bánh bên ngoài.

Dư lão thái giới thiệu: “Món tráng miệng làm từ dâu tây tươi đã sàng lọc và trải qua 26 bước. Nếu không sợ đầy bụng, ta có thể tự mình ăn hết một đĩa!"

Chung Tử Yên: "..." Cô nhìn món "tráng miệng" giống hệt dâu tây tươi cả về hình dáng lẫn màu sắc, liền do dự cầm lấy một cái rồi bỏ vào miệng.

… Ăn như kẹo bơ cứng vị dâu sô-cô-la.

Món này đã chế biến như thế nào mà hình thù có thể giống đến mức này? Nhưng mà mùi vị thì không giống lắm, cô bái phục.

Được bốn người phụ nữ vây quanh quan tâm chăm sóc, từ bà nội Dư cho đến Vệ phu nhân quyền quý, Chung Tử Yên cảm thấy cô sắp quay về thời Mãn Thanh rồi. Có người không vừa mắt, muốn tới nói chuyện với họ, chỉ cần hai ba câu cũng bị đuổi đi rồi.

Không biết vì gì, không một người nào dám bén mảng lại gần cô để được mọi người chú ý.

Vệ Hàn Vân không được may mắn như vậy, cho dù có khéo léo đến mức nào thì ngay cả với Phương Nam, cũng không thoát khỏi những người vây quanh, bàn đến chuyện hợp tác, thời gian anh dành ra nhiều nhất chính là giao lưu.

Không quan tâm đến những người khác có mặt, vài anh em cùng cha khác mẹ đã lâu không gặp vẫn mang trong mình nhiều kế hoạch nham hiểm, muốn chiếm lợi ích từ Vệ Hàn Vân.

Vệ Hàn Vân mặt mày xa cách, ngay cả anh trai mình, cũng chỉ duy trì đường lối lịch sự xã giao.

Sau khi mọi người đến đủ, trời càng lúc càng tối, Phương Nam mệt quá, lấy một ly sâm panh để làm ẩm cổ họng, quay đầu hỏi Hàn Vân, thấy ánh mắt của anh đang hướng về bàn ăn của những nữ nhân kia.

Trong chiếc đĩa trên tay Chung Tử Yên là một chiếc bánh, hình dáng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nghe lời Vệ nhị tẩu dùng nĩa cắt chiếc bánh thành hai miếng rồi cho một nửa vào miệng, không một chút do dự.

Phương Nam hít một hơi thật sâu để kìm lại cái bụng đang cồn cào của mình.

Cô đã ăn uống cách đây hai giờ trước, vậy mà bây giờ vẫn có thể ăn uống ngon lành.

Trong số những người phụ nữ ở bữa tiệc này, không một ai ăn uống vô tội vạ như cô cả!

Ai cũng chịu khổ để giữ dáng!

Nhưng cũng chỉ có cô cao gầy, bờ vai, cánh tay vuông vắn, đôi chân dài và thẳng, nói cô đóng giả làm người mẫu trên sân khấu tuần lễ thời trang cũng không hề quá lời.

Phương Nam, người phải ăn kiêng đến tận hai tuần chỉ để mặc một bộ âu phục tùy chỉnh: ‘Anh ta tức giận quá rồi!’

"Đã đến lúc về rồi." Vệ Hàn Vân lên tiếng.

Vệ Lão rời đi không lâu, anh cả của Hàn Vân đóng sầm cửa, rời đi với vẻ mặt khó chịu, những người còn lại chỉ tranh thủ dịp này để giao lưu.

Phương Nam định thần lại, kiểm soát lại biểu cảm rồi đẩy kính: "Anh phải đi rồi sao?"

Vệ Hàn Vân đáp lại, đặt ly rượu chưa uống lên khay người phục vụ: "Sáng mai còn có cuộc họp, đến chiều tôi mới về."

"Hiểu rồi, tôi sẽ thu xếp mọi việc." Phương Nam theo phản xạ gật đầu, thấy Vệ Hàn Vũ đã bước về hướng Chung Tư Yên.

Phương Nam đứng đó, đưa tay lên vuốt cằm.

Chung Tử Yên có vẻ đẹp độc nhất vô nhị, cô đến đây dự tiệc mà không cần trang điểm, đúng là "Tiên nữ trần gian" thường được nhắc đến trên mạng, sau khi ăn mặc chỉn chu lại càng lộng lẫy hơn. Trong nhà hàng ánh sáng rực rỡ không tự chủ mà chiếu thẳng vào cô.

Phương Nam cảm thấy Vệ Hàn Vân không phải là người có thể sa đọa chỉ vì vẻ đẹp, vì vậy nhanh chóng biện hộ cho ông chủ mình.

‘Hẳn là vẻ đẹp của Chung Tử Yên không giống với người bình thường!’ Phương Nam thầm nghĩ.

...

"Bà nội, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi!"

Dư lão thái trừng mắt liếc nhìn Vệ Hàn Vân, tỏ vẻ không vui: "Ta đến Yến Đô để gặp cháu dâu đâu dễ dàng gì? Tại sao không thể nói chuyện một lát?"

Anh nhanh chóng nhắc nhở bà bằng giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn: "Bà đến Yến Đô được năm ngày rồi."

Dư lão thái: "... Ta muốn nói chuyện với cháu dâu!"

Chung Tử Yên ham ăn quên luôn cả nói đỡ giúp Vệ Hàn Vân, bừng tỉnh: "Phần thắt lưng bên phải của bà bắt đầu đau rồi sao?"

Dư lão thái cố gắng phớt lờ những lời phàn nàn của cơ thể mình nhưng không thể, đành thở dài: "... Được rồi, được rồi! Ta đi ngủ ngay bây giờ, ta sẽ nói chuyện với cháu dâu của ta vào sáng hôm sau!"

Vệ mẫu che miệng cười: "Để con đưa mẹ lên phòng nhé!”

Chị dâu hai cũng trợn mắt, nở nụ cười rồi đi theo, bỏ lại Vệ Hàn Vân bất đắc dĩ đứng im như trời trồng tại chỗ.

Một nhóm nhỏ không ngừng tìm kiếm đồ ăn quanh chiếc bàn dài, cuối cùng cũng giải tán.

Chung Tử Yên đứng trên đôi giày cao gót trong vài giờ, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, so với quá trình luyện tập cường độ cao trước đây, những trận chiến cận kề cái chết, đứng hai ba tiếng đồng hồ cũng chẳng là gì.

Vậy mà cô lại quan tâm đến cây ATM sống Vệ Hàn Vân: "Anh có đói không?"

Phần lớn thức ăn trên bàn rõ ràng sẽ lãng phí, dù sao thì nhiều người trong đại sảnh từ đầu đến giờ chưa ăn lấy một miếng, cho dù Chung Tử Yên có quét sạch thức ăn từ đầu đến cuối vẫn còn rất nhiều món ăn chưa bị cô đυ.ng đũa.

"Chờ một chút!" Anh cầm lấy cái nĩa bạc trên tay cô: "Nhưng tôi không muốn ăn những thứ này, chúng ta vào bếp đi."

Ông chủ đã nói như vậy, tất nhiên cô phải đồng ý.

Anh và cô đi ra từ cửa chính. Một người diện bộ âu phục được thiết kế riêng, làm hoàn toàn bằng thủ công, người còn lại thì khoác lên mình chiếc váy có giá hơn mười vạn, cả hai đều cao quý hơn người. Trước đại sảnh có một chiếc Morgan mui trần cổ điển đang đợi hai người.

Vệ Hàn Vân chỉ đường, cho cô đạp ga vào thẳng vào phòng bếp.

Phòng bếp đương nhiên cũng tách biệt so với tòa nhà, nhưng khoảng cách không quá xa, có lẽ là do cân nhắc nhiều về vấn đề đi lại.

Dù đã về khuya nhưng bên trong vẫn sáng đèn.

Sau khi ăn tối, nhân viên còn phải vào đại sảnh dọn dẹp đồ ăn thức uống, thu dọn đồ đạc,… với họ, công việc trong ngày mới chỉ bắt đầu.

Vì vậy, khi Vệ Hàn Vân và Chung Tử Yên vào bếp từ cửa chính, thu hút vô số sự chú ý ngay khi bước vào.

"Vệ… Vệ tiên sinh." Bếp trưởng bước ra chào hỏi: "Món ăn tối nay không vừa miệng ạ?"

Vệ Hàn Vân một miếng cũng chưa thử, nhìn qua phía cô.

"Rất ngon." Cô đưa ra ý kiến đầy sự chân thành.

"Chỉ cần thiếu phu nhân thích là được!" bếp trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy hai người đến đây để...?"

"Mở một bữa tiệc nhỏ." Hàn Vân nhẹ giọng nói.

Đầu bếp vỗ ngực: "Hai người muốn ăn gì thì cứ nói, chỉ cần có nguyên liệu, tôi sẽ nấu ngay!"

Vệ Hàn Vân như đã dự tính trước, nói: "Bánh trứng."

Chung Tử Yên nhanh chóng đề nghị: "Tôi làm được, tôi sẽ làm cho!"

Anh gật đầu: "Cảm ơn."

Đầu bếp trưởng nhìn Chung Tử Yên đi thẳng vào bếp làm bánh trứng, Vệ Hàn Vân dựa vào tủ lạnh, miệng cười nhẹ: "..." Hiểu rồi, không những đến ăn tối, mà còn để phát cơm chó nữa.

Tử Yên đập trứng, khuấy lòng trắng một cách dễ dàng. Với sức mạnh cánh tay siêu phàm của mình, cô thậm chí không cần dùng đến máy móc cũng có thể đánh tan trứng một cách hoàn hảo.

Còn lòng đỏ rất đơn giản, tiện lợi và giàu protein. Khi Vệ Hàn Vân không muốn ăn món nào cụ thể, cô đã nhiều lần làm nó như một món ăn nhẹ vào đêm khuya, vì vậy cô rất giỏi món này, có thể điều chỉnh hương vị theo ý của Hàn Vân rồi đưa vào lò nướng.

Một nhóm đầu bếp tốt nghiệp trường Le Cordon Bleu New Oriental, thậm chí còn làm việc trong các nhà hàng Michelin ban đầu nghĩ rằng họ có thể giúp đỡ, nhưng một ngón tay cũng không đυ.ng được, chỉ có thể đứng nhìn.

Dụng cụ trong phòng bếp chuyên nghiệp vô cùng đầy đủ, chất lượng lại tốt nên thức ăn chín nhanh hơn khi nấu ăn ở nhà. Thấy sắp hết giờ, bếp trưởng định lên tiếng nhắc nhở Chung Tử Yên, cô đã quay lại, mở nắp lò lên.

Một bát sữa trứng có bề mặt láng mịn, không bị lỗ ở bất kì đâu nhanh chóng hiện ra, khói bay nghi ngút.

Tất cả nhân viên trong bếp muốn xem nhưng không dám lại gần, họ lơ đễnh lau bàn, cọ xoong nồi, thái rau và kiểm tra nhiệt độ lò.

Vệ Hàn Vân ăn từng miếng bánh trứng sữa, và sau đó rời đi với Chung Tử Yên.

Đầu bếp: "..." Thực sự chỉ là một bát bánh trứng sữa thôi à? Họ còn tưởng là thứ gì cao cấp lắm.

Chung Tư Yên rất hài lòng: ‘Hôm nay cô đã làm việc có ích cho ông chủ!’

Như người ta đã nói, người nghèo cần tiền, và người giàu cần trái tim.

Món sữa trứng do chính tay cô làm mới chân thành làm sao!

Vì sống ở Vệ gia, hai người phải ngủ chung phòng với nhau, tranh thủ lúc anh đang tắm, Chung Tử Yên đi tìm một chiếc chăn từ tủ quần áo rồi đi đến phòng làm việc cạnh phòng ngủ. Cô có thể ngủ tạm trên chiếc ghế sô pha.

Cho đến khi anh ra ngoài, trên giường chỉ duy nhất có chiếc gối kê đầu.

Vệ Hàn Vân nhìn ra ngoài, thấy cô đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc, gác chân xem điện thoại. Chung Tử Yên nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh: "Ngủ ngon."

Vệ Hàn Vân: "..." Anh thở dài: "Đừng để cảm lạnh."

Chung Tử Yên chớp mắt vài cái: “Tôi không đá chăn đâu.” Đương nhiên, cô có đá cũng không sao, vì virus bình thường không có cửa xâm nhập vào cơ thể cô.

Sống chừng đó năm, cô sợ gì cảm lạnh nữa.

...

Sáng sớm hôm sau, Dư lão thái vui vẻ đưa Vệ Hàm Yên đến gõ cửa phòng anh.

Chung Tử Yên đang ngủ bỗng nhiên nghe thấy âm thanh đập cửa liền tỉnh dậy, dọn dẹp sạch sẽ gối chăn.

Dọn dẹp chỉ mất ba giây, rồi dùng thêm một giây tạo hiện trường giả kế bên Vệ Hàn Vân để đánh lạc hướng mọi người.

Xong việc, Chung Tử Yên ôm gối đi ra mở cửa, giả bộ ngái ngủ: "Chào buổi sáng."