Chương 31

Vệ Hàn Vân bị đánh thức bởi tiếng động bên cạnh, anh nghiêng đầu sang một bên, xem “màn trình diễn” của Chung Tử Yên.

Bà cụ ân cần vuốt ve mái tóc của Chung Tử Yên, cô vẫn đang ngái ngủ: "Con đã tỉnh chưa?"

Chung Tử Yên: "... Rồi ạ." Nếu cô không tỉnh dậy thì phải làm sao đây? Cô còn có thể ngủ bên cạnh Vệ Hàn Vân nữa không?

“Vậy lát nữa mình mua sắm đi!” Vệ Hàm Yên vui vẻ đề nghị: “Ba cháu nói sáng nay chú nhỏ có cuộc họp, buổi chiều mọi người mới trở về.”

Chung Tử Yên gật đầu trong tiềm thức, nhanh chóng hứng thú: "Được rồi, chiều nay sẽ đi."

"Vậy mọi người sẽ đợi dì ở phòng khách dưới lầu nhé. Dì đừng gấp, không cần vội đâu." Vệ Hàm Yên nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng, lè lưỡi rồi vội vàng vươn tay đóng cửa.

Chung Tử Yên đứng trước cửa hai giây, sau đó uể oải ngáp dài.

Cuộc sống tuổi già quả thật xứng đáng, nó khiến cô trở lên lười biếng hơn rất nhiều.

Cô duỗi eo, ném chính xác chiếc gối lên đầu giường trước khi bước vào phòng tắm.

Phòng ngủ của Vệ Hàn Vân rộng khủng khϊếp, về thiết kế thì giống như phòng đôi, về diện tích thì giống phòng tổng thống.

Chưa kể hai người có thể cùng nhau đánh răng, rửa mặt, cạo râu, thậm chí nhảy tango trong đó, đều rất thoải mái.

Chung Tử Yên cầm bàn chải đánh răng điện lên, chải lên xuống trong miệng, cô liếc mắt nhìn Vệ Hàn Vân đang cạo râu một cách tò mò.

Vì hai người ngủ trong phòng riêng tại Đình Sơn, Chung Tử Yên và Vệ Hàn Vân chưa bao giờ gặp nhau trong phòng tắm vào buổi sáng như thế này.

Cô cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng đứng cạo râu của Vệ Hàn Vân.

Hóa ra, cho dù anh giàu có đến đâu, thì vẫn phải rửa mặt, đánh răng và cạo râu mỗi sáng.

Chung Tử Yên suy nghĩ mông lung.

Vệ Hàn Vân vừa mới bôi bọt xong, nhìn thấy ánh mắt Chung Tử Yên từ trong gương nhìn chằm chằm vào mình: "Tò mò ư?"

Chung Tử Yên thành thật gật đầu.

“Thử làm không?” Vệ Hàn Vân thả dao cạo xuống, đưa cho Chung Tử Yên.

Chung Tử Yên đã từng cầm dao, cũng dùng súng, nên khi cầm lấy dao cạo, vẻ mặt của cô tương đối bình thản: "Đừng cử động, rất nhanh sẽ xong thôi."

Cô đỡ mặt Vệ Hàn Vân, cố gắng cạo từ sườn mặt của anh đi xuống, lớp bọt nhanh chóng bị lưỡi dao cuốn đi, để lộ ra lớp da bên dưới.

Vệ Hàn Vân hơi hạ mi xuống, để cô thử nghiệm, lông mi không hề chớp khi con dao đi xuống.

Chung Tử Yên dùng ngón tay chạm vào mảng da đã cạo, cảm giác khá mịn màng, rõ ràng cô có sở trường trong việc cạo râu.

——Thực tế, cô dùng dao vô cùng chuyên nghiệp!

Tự tin vào bản thân mình, Chung Tử Yên cạo sạch bọt còn sót lại từng chút một, động tác so với Vệ Hàn Vân còn có chút chuyên nghiệp hơn.

Chung Tử Yên so với những người phụ nữ khác thì khá cao, nhưng vẫn kém Vệ Hàn Vân nửa cái đầu, vì thế, cô vô thức kiễng chân lên.

Vệ Hàn Vân cúi đầu nhìn gót chân Chung Tử Yên nhô lên khỏi mặt đất, vô thức nâng cằm cô lên.

Chung Tử Yên theo động tác của anh mà nhón chân lên cao hơn chút, nghiêm túc trách mắng: "Đừng nhúc nhích, dao rất sắc đó..."

Vệ Hàn Vân đành cắn môi, cố gắng nhịn cười.

Không mất nhiều thời gian, Vệ Hàn Vân thay quần áo rồi đi ra ngoài, anh chào bà nội ở tầng dưới rồi nói với Vệ Hàm Yên: "Hôm nay hãy để Tử Yên thanh toán hóa đơn."

Vệ Hàm Yên chớp chớp mắt: "Nhưng là Yến Đô, dì nhỏ mới tới đây, sao cháu có thể để dì thanh toán được.”

Vệ Hàn Vân mỉm cười: "Nhưng cô ấy thích trả tiền."

Vệ Hàm Yên : "Ồ ~"

Bà cụ cũng thuận theo: "Ồ ~"

Vệ Hàn Vân không chút ngượng ngùng, gật đầu chào hai người rồi đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa, trợ lý Phương Nam đứng đợi sẵn, cũng cúi xuống, chào bà Dư trước khi rời khỏi.

Khi Chung Tử Yên bước vào phòng khách rộng rãi, xe của Vệ Hàn Vân đã biến mất.

"Chào buổi sáng, dì nhỏ, dì ăn chút gì trước đi." Vệ Hàm Yên đề nghị: "Đây là món bánh hoàng kim do đầu bếp lâu năm nhất trong nhà làm. Cháu ăn từ nhỏ đến lớn mà không thấy chán!”

Chung Tử Yên không quá quan tâm đến đồ ăn, cứ nghe giới thiệu là mở miệng bỏ vào bụng, vì vậy, cô là một đối tượng rất được mọi người yêu thích.

Nửa buổi sáng trôi qua, Vệ Tử Khiêm đã cởi bộ đồ của ngày hôm qua, thay vào bộ quần áo “hàng ngày”, bước vào cửa với tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng. App TYT & Ánh Trăng Sáng team

——Trang phục của anh ta không phải loại hàng ngày hay mặc, mà là một chiếc áo phông trắng oversize và quần jean với vài dây xích kim loại.

Bà cụ thái độ rất ghét bỏ: "Như vừa mới nhặt được mạng, bị người ta đòi nợ đuổi theo ba vạn dặm chạy về nhà."

“Nhạc của Chung Hồi không theo phong cách này.” Vệ Hàm Yên cố tình chèn ép.

Chung Tử Yên uống sữa đậu nành từ tốn, lắng tai nghe.

"Nhạc cao cấp cũng như vậy thôi!" Vệ Tử Khiêm khó chịu, anh ta đưa ra lý do biện hộ: "Chung Hồi nhất định có khả năng tạo ra nhạc rock and roll tuyệt mỹ nhất! Chỉ cần anh ấy muốn, có thể sử dụng khả năng thành thạo của mình để hướng dẫn chị. Đến mức chị có thể sáng tác mọi thể loại!"

Vệ Hàm Yên: "..." Không, tôi không thể.

Hai anh em cãi nhau một hồi, bà Dư đứng xem, hiển nhiên đã quá quen với cảnh này.

Chung Tử Yên cũng ở một bên, tập trung ăn sáng cho đến khi no.

Một vài người đi ra ngoài, Chung Tử Yên nhớ tới, hỏi Vệ Hàm Yên: “Cháu định mua cái gì?"

“Mua lò nướng đi.” Vệ Hàm Yên sờ sờ cằm: “Chú nhỏ nói đồ ăn khoái khẩu của dì là khoai lang nướng phải không? Sáng nay, khoai lang đã được gửi đến rồi, nên ta chỉ cần mua lò nướng thôi."

Chung Tử Yên: "..." Chờ đã, đây không phải suy nghĩ hơi ngược sao?

Chỗ mua lò nướng khoai lang nướng có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?

"Không thể dùng lò nướng hiện đại được." Bà Dư nghiêm nghị tham gia cuộc thảo luận: "Quá hiện đại, nó không có mùi cháy của khoai lang nướng thời trước."

Vệ Hàm Yên: "Cái đó có phải nướng bằng than không, bên trên có vỉ nướng, giống như dụng cụ nướng BBQ."

Vệ Tử Khiêm không chịu nổi nữa: "Khoai lang không có nướng như vậy! Trên đường chị còn chưa thấy sao? Chính là loại đó, đem khoai nướng trong thùng sắt rồi đem ra bán!"

Vệ Hàm Yên quay đầu, không chút xấu hổ hỏi: "Cấu tạo thùng sắt như thế nào, nướng như thế nào?"

Vệ Tử Khiêm không biết cách là: "..." Quái, mình thật sự không biết.

Chung Tử Yên: "..." Thật là một gia đình chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khó!

Chung Tử Yên cẩn thận nghĩ kỹ lại mới nhận ra cô cũng không biết nướng, chỉ nhớ cảnh đồng đội nướng xong, đưa cho cô.

Vì vậy cô cũng im lặng.

“Đi hỏi lại những người trong trung tâm thương mại xem! Họ luôn biết cách giới thiệu sản phẩm của mình!” Bà Dư đưa ra quyết định cuối cùng.

Nghe thấy từ "trung tâm mua sắm", ăng-ten của Chung Tử Yên nhanh chóng được dựng lên.

Chiếc RV phóng dọc theo đường cao tốc phụ đến ngoại ô Yến Đô, cuối cùng dừng lại trước thảm đỏ của trung tâm mua sắm quen thuộc.

Điểm khác biệt duy nhất giữa lần này và lần trước, là chỉ có nhân viên đứng trên thảm đỏ, không có chiếc xe nào khác trở khách hàng.

Vệ Tử Khiêm xuống xe, lập tức đỡ bà Dư bước xuống, nhân viên bên cạnh không kịp giúp đỡ, chỉ có thể đứng bên mỉm cười: "Bà Dư, hoan nghênh."

Lão phu nhân gật đầu với người đàn ông trung niên một cách quen thuộc: "Tôi đã lâu không có tới đây, ông có phải đen hơn một chút rồi không?"

Người đàn ông trung niên cười toe toét, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp rồi nói: "Tôi vừa đi nghỉ tuần trăng mật ở Bali."

“Tuần trăng mật, tuần trăng mật tốt.” Bà Dư xúc động gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu lại, hỏi Chung Tử Yên: “Yên Yên và Hàn Vân sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

Chung Tử Yên chưa nghĩ đến vấn đề này, đúng hơn là chưa từng nghĩ đến việc phải trải qua tuần trăng mật với Vệ Hàn Vân: "Đang suy nghĩ ạ!"

Nếu nó cũng là một phần của lễ cưới, cô sẽ tìm hiểu sao.

Dù sao đi nữa, tinh linh không thể bị rám nắng.

“Hôm nay bà đến đây mua…?” Người đàn ông trung niên tiếp đón bà Dư, chậm rãi đi vào cùng bà: “Bên trong đã đặc biệt dọn chỗ cho bà rồi.”

Ngoài người trung tuổi, một số nhân viên đeo phù hiệu cũng đi theo, trong lòng thấp thỏm.

Chung Tử Yên đã từng đến đây rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết nơi này còn có thể dọn đồ riêng để khách VIP có thể mua sắm tùy ý.

Không, cái này nên được gọi là ... VVIP!

Bà Dư cười khúc khích, nói như thường lệ: "Không vội, dù sao, hôm nay đến sớm. Đi thêm một chút xem chỗ của ông có gì mới không. Tôi sẽ chọn một số món yêu thích cho cháu dâu rồi quay trở lại."

Chung Tử Yên suy nghĩ một hồi, cảm thấy bà Dư quá rộng lượng, sợ bà mạnh dạn ký đơn hàng khác nên lập tức nói thêm: "Bà nhớ ..." Cô nuốt lời, nhanh chóng sửa lại: "... À, sử dụng thẻ của con."

Tác giả có chuyện muốn nói: o ( ̄ ヘ  ̄o *) ngắn hơn một chút, nhưng đến hôm nay vẫn có chín nghìn ký tự! Chương này là phần bổ sung..