Chương 3: Nam Tước

Cuối cùng làn sóng Ma thú cũng tới hồi kết, nhưng đó là chuyện của một tháng sau.

Ryan đã đánh điện nói với Ashley về việc có thể toàn quân sẽ rút lui khỏi tiền tuyến trước, vì bây giờ đội quân chính quy của Hoàng đế Robert có thể tự xử lý mấy con Ma thú lẻ tẻ đó và mùa Đông năm nay hình như kéo dài hơn rồi, lũ Ma thú sẽ không giao phối cho đến tháng ba, và cô được chấp thuận.

Hoàng cung đang chuẩn bị cho lễ phong tước vị của Ryan. Ashley đã tự tay khắc cho cô một tấm thẻ miễn tội cho cô, sau đó là năm trăm ngàn đồng vàng được thưởng cho những người có công. Ryan được lời lãi thêm chín mươi đồng vàng nhờ việc buôn bán lông và ngọc của Ma thú sau trận đánh phòng thủ.

Cô nghĩ tới đống vàng chất đầy trong điền trang rộng rãi của mình mà vui vẻ, đủ để tổ chức hôn lễ và nuôi sống Arian mãi mãi mà không cần lo nghĩ nha.

Ryan chậm rãi thả lỏng tâm trạng bên bờ hào nước, những dòng máu từ Ma thú làm vẩn đυ.c dòng sông khi trước đã được tự động dọn dẹp sạch sẽ. Dòng nước xanh thẫm hướng về con sông cách đây nhiều dặm, đều đặn theo đó ra biển lớn. Gió thoảng vào làm cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Thanh trường kiếm cô lấy được từ một đấu trường bỏ hoang kia đã có dấu hiệu hư hỏng nặng nề. Những thợ rèn vũ khí giỏi nhất đang làm cho cô một thanh kiếm khác. Ryan có hơi hy vọng được khoe khoang với Arian, nhưng cuối cùng phải kiềm chế lại.

Nàng ấy là Thần điện Thánh nữ, mà Thần điện thì không được mang vũ khí vào, Thánh nữ cũng không được chạm vào thứ gọi là vũ khí đó. Nên thôi vậy. Ryan đá đá hòn sỏi dưới chân, đá nó thẳng xuống nước.

Hơn nữa sát phạt chính là tội ác vĩnh viễn không thể tha thứ, cô lại là một kỵ sĩ, từ đầu vốn không nên liên quan đến Thần điện. Cho dù có là Thần Chiến tranh đi chăng nữa, cũng không có thể xóa bỏ đi tội danh này, huống chi có khi Thần còn không có thật. Tất thảy chỉ có cô tự lực tự cường.

Vì Arian, cô chịu đựng.

Hôm sau, toàn quân khởi hành rút khỏi tiền tuyến trở về Đế đô. Cả đoàn quân hừng hực khí thế hành quân ra khỏi tiền tuyến, chỉ phải dừng lại nghỉ chân một lần. Ryan im lặng nhìn toàn quân trở về có người thân ra đón mừng ở ngay doanh trại, mà bản thân lại không hề có bất cứ ai chào đón.

Cô một mình trở về điền trang lạnh lẽo, cho dù bên ngoài có xa xỉ cỡ nào, bên trong chỉ là một mảnh hoang vắng quạnh quẽ. Không có một bóng dáng nào xuất hiện. Dinh thự chỉ có một mình Ryan sinh sống.

Cô lại nhớ tới vị Thần điện Thánh nữ cao quý kia, vật bên dưới sau bao ngày lao lực lại ngóc đầu dậy phản đối. Ryan thở dài, chỉ có thể dùng bàn tay thô thiển giúp nó giải tỏa áp lực, lại nghĩ tới Arian, vì thế hôm nay kéo dài hơn mọi lần, khiến cô cảm thấy mỏi tay muốn chết.

Nháy mắt đã tới lễ phong tước vị, Ryan vinh dự được nhận thẻ miễn tội cùng trang phục Nam tước do chính Ashley trao cho với tư cách chủ của lễ phong tước vị: Hai bên cổ áo là hai vệt đỏ vàng, áo choàng đính kèm hạ đến lưng chừng đôi giày da cao, găng tay loại sẫm màu, trên ngực áo treo thưởng tấm quân huy cao quý nhất trong các loại quân huy.

Chính hắn tự tay trao thanh trường kiếm mới kia cho cô, một sự vinh dự mà hiếm ai có được.

Sau lễ phong tước vị, Ryan không trở về điền trang luôn như bình thường, mà cất thanh kiếm kia rồi đi thẳng tới Thần điện. Bước lên những bậc thang cao, đô thị phía dưới dường như biến mất sau làn sương mù mờ ảo. Không khí không còn lạnh lẽo quá như trước nữa, nhưng vẫn khiến người khác nổi da gà.

Cô thầm nhủ, không biết Arian đã biết cô được thăng lên làm Nam tước chưa nhỉ?

"Thánh nữ, con không làm phiền người chứ?"

Ryan cười hiền lành cúi đầu, ngày thường cũng không có ai tới Thần điện. Người thân của những kỵ sĩ kia cầu nguyện ở nhà thờ. Chắc chỉ có một mình cô và đám quý tộc từ Hầu tước trở lên mới sang như thế này.

Người con gái nhỏ gầy kia cười đáp lễ, lắc đầu một cái: "Không sao, con mau vào đi."

Ryan bước vào, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn quỳ xuống trước bức tượng điêu khắc một vị thần dữ dằn đang khỏa thân, chỉ tay lên trời, bên dưới khắc chữ [Thần Chiến Tranh]

"Con đã được phong làm Nam tước," Ryan chậm rãi đứng lên, bàn tay nhẹ nhàng ấn Arian xuống ghế ngồi, "Nhưng mà không có người thân chúc mừng, người có thể chúc mừng con không?"

Arian đáp lại, khẽ đẩy cô ra xa một chút. Khoảng cách quá gần khiến nàng có hơi ngại ngùng, nhất là khi một Enigma có pheromone nồng đậm như thế này tiếp cận mình. Hơn nữa kỳ mẫn cảm của Delta ngày càng gần, Enigma hoặc Alpha vẫn có khả năng thúc đẩy và đánh dấu nàng.

Arian lưỡng lự, sau cùng vuốt ve tóc của cô: "Con đã làm rất tốt, Ryan."