Chương 4: Không Cần Lo Lắng

Ryan vui vẻ trở về, sự trống rỗng trong tâm trí cũng bị lấp đi mất vài phần. Lời của cô nói có ẩn ý là coi Arian như người thân của mình, người thông minh như Arian hẳn cũng sẽ phải nhận ra điều đó. Nhưng nàng ấy vẫn chấp thuận yêu cầu của cô, làm Ryan vui vẻ. Chắc chắn, không có ai dám yêu cầu "phạm thượng" như thế ngoài Ryan. Tức là cũng chỉ có Ryan này được phép thân mật như vậy với Arian thôi.

Tâm trạng của cô cứ như vậy được nâng lên, Ryan quyết định ra ngoài uống rượu. Một dịp vui vẻ như thế này phải uống rượu ăn mừng. Cô viết một bức thư gửi cho Ashley, hỏi hắn có thời gian thả lỏng vào tối nay không, và đặt hẹn ở quán rượu Old and Sabby, quán quen của hai người.

Nơi đó là quán rượu nổi tiếng nhất Đế đô, hương vị cũng không tồi.

Hai người uống tới say lảo đảo, Ashley thì vẫn cố giữ tỉnh táo trở về Hoàng cung. Ryan bình tĩnh ngồi định thần, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc khi vừa mới đứng dậy. Cô thoáng nhìn thấy một thiếu nữ quen thuộc mặc trang phục thường dân, mang nho tới cho chủ quán?

Cô chống tay mặt bàn, lảo đảo đi về hướng đó, khẽ gọi một tiếng: "Arian?"

Người kia vừa nhận tiền, liền ngạc nhiên quay đầu. Ryan cười nhẹ, trực giác của cô quả nhiên không sai lầm chút nào cả. Đây đúng là Arian. Cô chắc chắn bộ dạng say rượu của mình rất khó coi, nên cũng không muốn những người khác chú ý tới liền kéo nàng đi.

Đến một góc khuất, Ryan khẽ gục xuống bức tường phía sau, cẩn thận nhìn tay của nàng: "Ta kéo em đi hơi mạnh, em không có đau chứ?"

Không ai biết trừ cô và nàng, thật ra Arian chính là Thần điện Thánh nữ tạm thời. Nàng sẽ nhận được chỉ thị của Thần trong thời gian ngắn ngủi vỏn vẹn có hai năm. Điều này viết rõ ràng ở nguyên tác, nữ chủ mới chính là Thần điện Thánh nữ thật sự. Hai năm này, chính là thời gian hoàn thành nhiệm vụ của Ryan. Bằng mọi giá cô phải cứu được nàng.

"Không đau."

Người trước mặt và người ở Thần điện rõ ràng khác nhau, Arian tự ý thức được điều đó. Nhưng thế này có thân mật quá hay không? Cho dù nàng không phải Thần điện Thánh nữ thật sự, thì nàng cũng là một thiếu nữ Delta đó, có phải Ryan với người nào cũng sẽ như thế này không?

"Không cần lo lắng," Ryan hạ giọng, "Cùng ta đi chơi không?"

Nhìn thấy Arian, Ryan sớm đã tỉnh rượu. Nàng cực kỳ hiếm khi ra khỏi Thần điện, cô phải chớp lấy cơ hội ghi điểm này, bằng không về sau chỉ có thể cực khổ làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của Thái tử phu nhân tương lai.

Cơ mà làm gì có chuyện đó, nữ chủ sẽ lại nhảy ra giật lấy cái danh Thần điện Thánh nữ, mà Thái tử cũng đâu có thích Arian? Cô bằng được phải mang người trở về mới xứng danh Enigma, tên Alpha thấp kém kia làm gì có cửa so với Ryan?

"Đi, thả lỏng một chút cũng được."

Giờ phút này Arian phá lệ cười rực rỡ, y như một bông hoa trắng nở giữa vạn ngàn xác chết, mang theo sự sống mãnh liệt vùng lên. Ryan ngẩn ngơ, nếu như cô không xuyên vào, có phải nàng ấy cũng sẽ vui vẻ cười đùa với tên Thái tử kia như vậy?

Nghĩ tới cảnh người con gái đó nằm trên vũng máu, bị người mà nàng ngẫu nhiên vì hôn ước mà yêu thương bỏ rơi đến khi mất máu mà chết, như một đóa hoa mới nở nhuộm đỏ giữa chiến trường tàn bạo bị người ta tùy ý dẫm đạp, hàn ý không tự chủ xuất hiện trên người của Ryan.

Không sao cả, Ryan tự nhủ, chính cô, Ryan Wilson sẽ tự ra tay cứu rỗi cuộc đời của nàng và cô. Gian khổ cũng sẽ không làm chùn được ý chí của cô. Còn về tên Thái tử Arnold kia, hắn sẽ sớm bị Ashley thay thế thôi.

"Đi chơi thôi."

Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dẫn Arian ra ngoài, nhập vào hội chợ đêm đông người. Trái tim đập nhanh hơn, Ryan khẽ khàng vuốt ve, tay của nàng khác với tay của cô rất nhiều. Mềm nhẵn, nhỏ bé, khiến người khác muốn bao bọc vĩnh viễn. Thật sự, rất giống với chủ nhân của nó.

Hai người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người đông đúc của hội chợ đêm.

Ryan cười cười, chỉ lên trên cổng chào: "Em thấy khối ngọc kia thế nào?"

Viên khối đỏ to lớn không tỳ vết được treo trên cổng hội chợ, chính là một trong những chiến lợi phẩm mà cô bán ra ngoài. Nàng nhìn lên và đánh giá, Ryan chăm chú nhìn xoáy vào đôi mắt đang hướng lên không chớp của nàng. Sâu thẳm. Khó nói. Và rạng rỡ.

Thật sự nhìn ở góc độ nào cũng thấy Arian rất đẹp đẽ, đẹp hơn cả viên ngọc kia gấp vạn lần. Ryan cúi đầu, thảo nào trước đó trong nguyên tác tên Thái tử kia mê mệt nàng đến như vậy.

"Là khối ngọc mà con... Không phải, là những chiến lợi phẩm nàng lấy từ tiền tuyến, em đoán có đúng không?"

"Đúng thế. Em biết nó và em như thế nào không? Tất cả đều hoàn hảo không chút tỳ vết."

Arian che miệng cười khẽ: "Thật là... Ryan, nàng giỏi tán tỉnh đó."

Ryan cúi đầu, chỉ muốn nói cho nàng biết rõ, đây thật sự chính là cảm xúc thật của cô với nàng. Muốn nâng niu nàng như bảo vật, giữ nàng vĩnh viễn ở bên người.