Chương 6

Có bốn con mắt

Rand thấy được bốn con mắt đang nhìn mình.

Cá trong bình vậy mà vẫn còn sống. Ngay giây phút Rand ghé mắt vào miệng bình, thân thể nó bỗng giật một cái, bốn con mắt như vật sống không liên quan đến thân cá, nhanh như chớp nhìn về phía Rand. Viền mắt hiện ra nhiều màu sắc phức tạp, hoa văn dạ quang trong con ngươi của nó xẹt qua sắc đỏ. Trong nước xuất hiện mảng màu xanh dương dạ quang, cùng với một ít màng như tơ nhện, như ẩn như hiện, tầng tầng lớp lớp nối giữa thân cá và thành bình.

Con cá kia bỗng mở miệng, lộ ra những chiếc răng mảnh như lông tơ, che chắn lấy giác hút ở phía trong khoang miệng.

“Cộp ——”

Trong giây phút đó, cảm giác sợ hãi khiến cho Rand không tự chủ được buông lỏng tay, chiếc bình lăn long lóc trên mặt đất.

Nước biển bên trong chảy ra ngoài, có vài giọt văng trên mu bàn chân của Rand.

Thảm màu xám tro sau khi dính nước liền biến thành màu đen, nước bẩn tràn ra trông như ma quỷ đang cố gắng khuếch trương bóng tối, mùi tanh tưởi lan tỏa khắp phòng.

Nước biển bình thường sẽ tanh như thế này sao?

Trong đầu Rand hiện lên nghi vấn, nhưng dòng suy nghĩ của cậu đã bị cắt ngang rất nhanh sau đó.

Con cá kia đã nhảy ra khỏi bình, khó khăn giãy trên thảm ướt, cái đuôi của nó đánh trên thảm, dần dần tạo ra một hình lục giác. Rand giật mình, lần thứ 2 quan sát con cá nọ, lúc này cậu mới phát hiện thực ra không hề có 4 con mắt gì hết mà chỉ là hoa văn trên người nó mà thôi.

Rand cũng không nhận ra mình vừa thở phào nhẹ nhõm, vai thả lỏng, đến tận lúc này cậu mới phát hiện khi nãy nhịp tim của mình nhanh đến mức nào.

Đúng là ngốc thật, Rand lẩm bẩm, thật xấu hổ. Cậu thừa nhận mình quả thật đã bị sự ngụy trang cấp thấp của con cá này dọa sợ rồi.

Vết thương trên đuôi cá tựa hồ đã tốt lên được một chút, không còn lộ ra thịt đỏ tươi như lúc trước Rand thấy, trên vết thương có 1 lớp màng màu trắng bao bọc.

Trong thời gian Rand ngây ngốc, con cá kia đã ngừng giãy dụa, nó suy yếu nằm trên mặt đất, cái đuôi hơi cử động, miệng lúc đóng lúc mở.

Rand hồi phục tinh thần, luống cuống tay chân mà đi về phía phòng bếp, chật vật mãi mới tìm được một cái chậu, đong đầy nước, sau đó lại chạy về phía phòng khách. Nhưng khi ngón tay cậu gần đυ.ng vào con cá, cậu lập tức nhớ rằng nó là cá biển. vậy nên cậu lại phải vòng trở lại bếp, lấy một ít muối biển hòa vào nước.

Có trời mới biết làm sao dưỡng một con cá biển, Rand đang hoà tan muối trong chậu ngẫm nghĩ.

Để nuôi cá nước mặn chắc chắn không thể nào chỉ cần hòa nước thường với muối thế này. Do đó Rand đã nghĩ con cá này sẽ không sống được lâu, cậu nhặt con cá lên, nó vậy mà nặng so với vẻ bề ngoài của nó khá nhiều, bề mặt da của nó khá kì lạ, cảm giác như đang chạm vào lông ngỗng hoặc lông tơ, nói chung, cảm giác khi chạm vào da nó không giống như những loại cá da trơn bình thường, lại còn ấm áp nữa.

Rand theo bản năng rùng mình một cái, nhanh chóng ném con cá vào chậu nước.

Con cá kia chìm thẳng xuống đáy chậu làm Rand tưởng nó đã chết rồi. Thế nhưng sau một lúc chờ đợi, cậu thấy nó chậm rãi lay động trong nước.

Nói thật, Rand cảm giác con cá này có chút quái dị, lông mày nhíu chặt, đổ chút nước còn lại trong bình khi nãy vào chậu, nỗ lực dùng chút ước biển thật ít ỏi mong tạo nên gì đó.

Cậu phát hiện trong bình nước có một ít vảy nhỏ, vảy màu trong suốt, nhưng khi có tia sáng chiếu vào, vẩy sẽ ánh lên chút xanh nhạt. Cậu cũng chú ý tới vết thương trên người con cá kia, xung quanh miệng vết thương có dấu hiệu vảy bị tróc ra.

Có lẽ do ở trong bình nước không tốt nên con cá bị tróc vẩy chăng? Những mảng màu xanh dương lúc nãy cậu trong bình khi nãy hẳn là ảo giác do… mấy cái vảy này tạo ra.

Rand nhún vai, nâng cái chậu lên, tùy ý đặt ở bàn bếp. ánh sáng của đèn bếp xuyên qua làn nước, rơi trên thân cá, tạo nên một lớp màu bạc lại ánh lên chút sắc cầu vồng như vỏ trai trên thân cá màu xám tro đang lay động trong nước.

Rand bỗng lại dừng tay ngắm con cá thêm một chút. Lúc còn ở dải đá ngầm, cậu cứ nghĩ con cá này xấu không thể tả được, nhưng giờ thì có vẻ bề ngoài của nó cũng không quá tệ. Mặc dù Rand cảm thấy có chút hối hận, cậu đúng là không biết nên nuôi con cá biển này như thế nào, không chừng, đợi đến ngày thứ hai ngủ dậy, con cá này đã “ngủm” trong chậu nước biển tự chế của cậu mất rồi. Phiền phức thật, cậu quả thật không biết lúc đó mình đã nghĩ gì nữa. Nhìn mà xem, nếu lúc đó để con cá này lại đó, tỉ lệ sống sót của nó có lẽ sẽ cao hơn một chút rồi.

“Kệ thôi vậy. Nhóc con,” cậu quay đầu hướng con cá nói, “Hy vọng ngươi có thể nhanh khoẻ lên.”

Con cá kia lượn vài vòng trong chậu, hai mắt như hai hòn bi ve cùng hai hoa văn hình tròn cạnh mắt như đang đồng thời nhìn về phía Rand.

Tay cậu gõ một cái trên thành chậu, chậu inox phát ra một tiếng trầm đυ.c, con cá kia lại vẫy đuôi. Nói gì thì nói, hiện tại nhìn nó cũng không có gì bất thường.

Rand rời khỏi phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp tấm thảm bị ướt.

“Thật dúng là một ngày đẹp mà.”

Rand tự nói với mình.

Cả căn phòng vẫn tràn ngập thứ mùi gơm gớm đấy, Rand hít một hơi thật sâu, cậu cảm thẩy thính giác của mình chắc là có vấn đề rồi, đó là bởi vì sau khi chịu đựng cái mùi nồg nặc này một lúc lâu, cậu là cảm thấy nó giống như mùi của thứ gì đó đang trong quá trình lên men, trong mùi tanh tưởi lại pha thêm chút hương ngọt ngấy.

Cậu dùng khăn giấy thấm nước trên thảm, xịt chút hương xịt phòng, rồi lại dùng máy sấy sấy khô mặt thảm. Khi cậu đang làm những chuyện này, thỉnh thoảng lại nghe được vài âm thanh phát ra khi con cá kia bơi lội trong chậu nước.

Cái chậu nước kia quả thật hơi nhỏ so với nó, có lẽ cậu phải đi mua một bể cá.

Đây thứ cuối cùng hiện lên trong đầu Rand Server trước khi cậu chìm vào mộng đẹp buổi tối hôm đó.

.

.

.

Trong bóng đêm, đồng hồ tí tách trôi.

Mùi tanh trong căn phòng vốn dĩ đã phai nhạt đi lại đột ngột trở nên nồng nặc. Mọi thứ vẫn y như lúc trước khi Rand chìm vào giấc ngủ, con cá kia vẫn lắc lư một vòng lại một vòng trong chậu, nhưng lại có vài thứ khác biệt, viền của mỗi chiếc vảy trên người nó đều ánh lên màu xanh dương dạ quang, thứ mà Rand cho là hoa văn hình tròn trên người nó nay có thêm con ngươi màu đỏ chuyển động ở dưới phiến vảy trong suốt.

Rand vốn là một người vụng về, trong lúc tìm kiếm chậu nước và muối biển, ngũ cốc ăn sáng được chuẩn bị cho cậu trước đó cũng được lấy ra, sau đó bị cậu tiện tay để thành đống lớn trên bàn ăn.

Con chuột nhỏ bị đồ ăn hấp dẫn, nó linh hoạt leo lên bàn, chuyên tâm cắn xé phần giấy bọc bên ngoài ngũ cốc, thế nhưng nó tuyệt đối không dám tạo ra âm thanh lớn, thỉnh thoảng lại có tiếng ô tô phóng nhanh đến từ phía xa. Con chuột ngừng lại, hướng đầu về phía trước, tập trung phán đoán hoàn cảnh xung quanh.

Mùi hương ngày càng trở nên nồng nặc.

Sát mép chậu nước hiện lên một tầng màu xanh dạ quang, chòm râu của con chuột lay động, nó hình như cũng cảm giác được gì đó. Rất nhanh, nó bỏ qua thức ăn bên miệng, dừng lại trong giây lát, rồi bỗng hướng về phía góc bếp hòng chạy trốn.

Một vật thon dài như cây giậy bắn ra từ chậu cá, trực tiếp xuyên qua mắt con chuột. Con chuột ngã nằm trên mặt bàn, chết không nhắm mắt. Tiếp đó, một thân thể dài, nhỏ, màu dạ quang chậm rãi từ mép chậu cá mò mẫm bò ra, người nó mềm mại dính vào xác con chuột.

Sau một lát, nó chậm rãi bò lại vào chậu nước, mặt bàn trống trơn, vô cùng sạch sẽ.