Chương 7

Thời điểm Rand tỉnh lại nghe được một mùi tanh, đó là một mùi hương mang hương vị mãnh liệt phảng phất có thể thấm vào da. Cậu rêи ɾỉ một tiếng, đẩy chăn ngồi dậy, kỳ lạ là khi cậu tỉnh táo lại, cái loại mùi hương này giống như ảo giác mà biến mất.

Rand hít hít cái mũi, cậu chỉ ngửi được mùi hương cao cấp như có như không của chăn và ra giường kiểu Ai Cập của cậu. Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi từ của sổ chiếu vào trong phòng, bức màn bằng tơ tầm phất phới mông lung. So sánh với căn phòng cũ của Rand gần tàu điện ngầm cùng bãi đổ xe với căn phòng này yên tĩnh, bình yên vào buổi sáng sớm thật làm người khác vui vẻ. Một con chim đậu ở ban công, Rand nghe được âm thanh đập cánh, nhưng thời điểm đi đến ban công chì chim đã bay đi, Rand chỉ nhặt được một cành cây. Cậu đặt tay lên ban công nhìn ra bên ngoài, vui sướиɠ khi thấy ở quốc lộ đối diện là những rừng cây xanh ngát mỹ lệ. Bầu trời sáng sủa không tưởng tượng được, khắp trời không có mây, trời xanh xanh thẳm bao phủ trên đầu cậu giống như một khối đá quý màu lam không có tỳ vết, trên trời và dưới đất, phảng phất như khói mù ô nhiễm không tồn tại trên thế gian này.

Rand hít thở không khí trong lành, cậu bắt đầu cảm thấy có điẻm thích nơi đây.

Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, Rand đi về phía phòng tìm kiếm điện thoại.

“Chào buổi sáng Rand, vừa lòng căn chung cư tôi đã chuẩn bị sao?”

Một âm thanh ôn hoà vang lên ở microphone.

Cơ hồ khi nghe được âm thanh kia, Rand cảm thấy chính mình khẽ mĩm cười.

“Nga,” cậu tuỳ ý ngồi xuống sofa, thả lỏng thân thể, “Tôi đã sớm nghĩ đến là cô, Caroline. Tất cả đều hoàn mỹ.”

Caroline ở đầu điện thoại bên kia cười khanh khách không ngừng, cho dù chỉ nghe được âm thanh, Rand cũng có thể nghĩ được gương mặt tươi cười vui sướиɠ của cô.

Caroline chỉ lớn hơn Rand 1 tuổi, nếu ký ức Rand không biến mất, cậu sẽ nhớ rõ nhiều năm trước cậu, Vinson, cùng Caroline như thế nào ở cùng nhau đi săn mùa thu.

Cô là khách quen của gia tộc Sivers, là người chị hàng xóm làm cậu cảm thấy vui vẻ và thích nhất.

Ở hiện tại, cô là thư ký của Vinson.

Nếu không có cô, Rand cảm thấy quan hệ của mình cùng Vinson ở hiện tại có khả năng sẽ ác liệt hơn. Mà lời nói tiếp theo của Caroline càng thêm xác minh ý nghĩ của cậu.

“…..Trên thực tế, Vinson nổi trận lôi đình với tôi, y có ý đồ mua ba cái biệt thự có hồ bơi cho cậu, hai ba xe Lamborghini, khi tôi nói cậu sẽ không thích những thứ này, y lại có ý đồ mua khách sạn xa hoa ở trung tâm thành phố. Cho nên tôi nói y thôi đi, bỏ đi, để tôi chuẩn bị. Từ thời điểm thấy cậu ở căn nhà này ngây ngốc ngắm nhìn, tôi đã biết nơi đó rất tuyệt.”

Rand tràn ngập cảm kích và phát ra một tiếng thở dài: “Đúng vậy, thật sự rất tuyệt, cảm ơn Caroline…”

Cậu chân thành mà cảm tạ cô.

Dù Caroline không nói rõ, nhưng lấy kinh nghiệm ở chung với Vinson, thuyết phục được Vinson tuyệt đối không phải một việc nhẹ nhàng.

Caroline lại phát ra tiếng cười to, tiếng cười của cô cùng bản thân cô giống nhau đều tràn ngập mị lực.

“Được rồi, Rand, tôi thật sự rất cao hứng khi cậu thích căn nhà đó, trên thực tế, tôi đang nỗ lực giúp Vinson có thể trở nên hơi chút….”

“Hơi chút bình thường một chút.” Rand tiếp lời cô vừa nói.

Caroline đè thấp âm thanh.

“Ha, những lời này đừng để Vinson nghe được. Được rồi, tôi chỉ gọi điện thoại nói cho cậu biết có thể đi trễ chút đến ‘National News’, văn phòng phó tổng biên đang gặp vấn đề, Vison vì cậu nên bắt thầy có tay nghề khéo léo nhất để làm ghế, làm đồ vật hiện còn ở xưởng Thuỵ Sỹ. Xin lỗi – tôi thực không có cách nào cự tuyệt ghế dựa thay cậu.

“Tôi hiểu.”

Rand nói, cảm thấy như trút được gánh nặng.

Chỉ có trời mới biết được cậu có bao nhiêu không muốn đi đến một nơi xa lạ, tiếp nhận những ý kiến, ánh mắt đánh giá, khe khẽ nói nhỏ hoặc cái gì khác.

Kế tiếp cậu cùng Caroline đối thoại vui vẻ.

Thời điểm sắp tắt máy, Rand có chút do dự. Caroline nhanh chóng cảm giác được: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Rand trầm mặc vài giây, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: “Cho nên…Vinson xảy ra chuyện gì sao? Caroline, không cần nói cho tôi biết y tất cả đều ổn, tôi biết y nhất định xảy ra chuyện gì, bằng không người gọi điện cho tôi sẽ là Vinson.”

Rand rõ ràng biết Vinson cố chấp, cho nên khi phát hiện Caroline gọi điện thoại tới, tất cả đều không thích hợp.

Giọng Caroline trầm xuống.

“Ách…Tôi không xác định tôi có thể nói cho cậu biết. Bất quá…tôi tưởng cậu đã biết bờ biển Lam Nguyện bên kia có sự cố rò rỉ nguyên liệu hoá học. Trên thực tế, con thuyền kia là của chúng ta, mà bên cục hải dương đang hết mình tìm chúng ta gây phiền phức. Nhưng mà không cần lo lắng, Rand, cậu biết Vinson am hiếu nhất giải quyết vấn đề, tôi tin tưởng vài ngày sau cậu lại tiếp tục được Vinson quấy rầy tinh thần.”

Rand không nhịn được bật cười.

Có một chút không thể nghi ngờ, khi nghe nói Vinson chỉ là vội vì vấn đề đó khiến người cậu nhẹ nhàng không ít.

Mặt khác, cậu cảm thấy bản mình có thể thông cảm ít nhiều cho Vinson thần kinh quá nhạy cảm ở vấn đề nước bị ô nhiễm.

Sau khi cúp điện thoại, cậu đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, dựa theo Caroline nói tất cả đều chuẩn bị tốt, bao gồm món cậu thích ăn nhất vào buổi sáng.

Tuy nhiên khi Rand mở tủ chén ra lại không tìm được hộp ngũ cốc, cậu mơ hồ nhớ rõ ngày hôm qua đã lấy ra, nhưng mà…

Rand cau mày nhìn đống đồ rối loạn trên bàn, một ít rau, tương salad, cà chua hộp…

Không có ngũ cốc.

Rand nhún bả vai, mau chóng quên chuyện này. Mười mấy năm độc thân thẳng nam qua đi làm cậu sinh hoạt cũng qua loa, đơn giản, cậu chỉ mơ hồ nghi hoặc mà thôi, mà điểm này cậu cũng nhanh chóng quên đi khi tìm được một ít cà phê Colombia.

Rand pha cà phê, quay đầu nhìn một sinh vật khác trong phòng.

Miệng vết thương của con cá kia đã lành, nhìn qua tinh thần rất tốt, bơi xoay vòng bắn nước ra ướt mặt bàn.

Có lẽ là ảo giác? Rand cảm thấy bây giờ nhìn so với ngày hôm qua tựa hồ đã lớn hơn.

“Chà, ngươi nhìn qua có vẻ hồi phục rất tốt.”

Cậu uống một ngụm cà phê, vui đùa gõ gõ thành chậu, sau đó sực nhớ từ khi bắt đầu bắt nó vè đây còn chưa cho cá ăn.

Rand không xác định được cá này ăn gì, cậu thử thả một ít ngũ cốc không đường, nhưng con cá kia không có phản ứng gì. Vì thế Rand lấy một ít thịt ức gà chiên của bữa sáng mang tới.

Khi cậu sắp đem ít thịt màu trắng kia thả trong chậu, nháy mắt, con cá kia chọt băn lên, dùng răng hung tợn cắn thịt ức gà.

“Đệt.”

Rand bị doạ giật mình thu lại tay.

Nếu không phải thu tay nhanh chóng, con cá kia chắc sẽ cắn ngón tay cậu.

Nuốt vào ít thịt, lúc sau nó khôi phục bình tĩnh, tiếp tục thong thả bơi vòng vòng trong chậu, chỉ là hoa văn trên người nó trở nên tươi đẹp hơn một ít, thông qua mặt nước phản chiếu, Rand luôn có một loại cảm giác con cá kia đang ở dưới mặt nước dùng tròng mắt kì lạ nhìn chăm chú vào cậu.

Rand thề với chính mình trước giờ cũng không biết có loại cá nào như vậy, thịt cũng ăn, ngũ cốc cũng ăn.

Rand lại thử xé một ít ức gà, lần này cậu dùng nĩa.

Ngay lập tức giống lần trước, con cá kia lấy tốc độ khó tưởng tượng được hung dũe từ mặt nước bắn lên cắn thịt. Bởi vậy Rand đã biết trong miệng nó chắc chắn có một hàm răng cứng rắn. Cậu nghe được âm thanh thanh thuý, khi một vật cứng cùng inox va chạm. Nhưng mà, khi cậu thu hồi đĩa không để ý mặt trên có một vết cẳn rõ ràng.

“Ting tong – Ting tong – Ting tong –“

Người ấn chuông nhất định rất nôn nóng, hắn không chờ được tiếng chuôg tắt lại ấn liên tục, Rand nghe được tiếng chuông liên tiếp.

Cậu ra mở cửa, sau đó thấy được một tiểu gia hoả chọc người ta chán ghét.

Một cậu con trai cao lớn với mái tóc màu đỏ như dâu tây.

Rand sửng sốt hồi lâu, không thể tìm lại giọng nói.

Cậu trợn mắt há mồm nhìn đối phương.

Không có sai, một đầu tóc màu đỏ…Cái loại màu chói mắt cực đoan, phảng phất như một mẻ dâu tây tươi mới với màu đỏ dị thường và có lỗ.

Rand có chết cũng không tin được trên đời này lại thật sự có người đem tóc mình nhuộm thành như vậy.

“Tóc màu dâu tây” hoàn toàn không để ý đến Rand đang ngốc lăng, có lẽ do thói quen? Hắn hướng về phía Rand làm mặt quỷ, sau đó mặt tươi cười đem mâm trên tay đưa cho Rand.

“Tôi ngày hôm qua chú ý có người dọn vào đây, thật sự quá tốt, tôi rốt cuộc cũng có hàng xóm, đây là bánh quy tôi nướng, có rất nhiều loại theo khẩu vị, vị chocolate, vị hương thảo, còn có rất nhiều vị dâu tây, hy vọng cậu sẽ thích, nga~ đúng rồi tôi quên giới thiệu bản thân, tôi là hàng xóm đối diện cậu Rogers.”

Hắn nhanh chóng nói tên của mình, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ miệng. Rand không thể không thấy được trên môi hắn tô son màu hồng nhạt. Nga..Hắn còn vẽ lông mày cùng lông mi, một ít một ít phấn bắt sáng ở dưới mắt.

Rogers là màu da bánh mật, áo thun ngắn tay màu hồng phấn dị thường bó sát vào người, thời điểm đem mâm bánh quy hình dáng con thỏ đưa cho Rand, cánh tay cơ bắp vì chiếc áo bó sát ngắn tay lộ ra dưới ánh nắng mặt trời toả sáng lấp lánh.

Hắn làm Rand có loại xúc động muốn đóng cửa, giống một loại sinh vật không thể nói được.

Rand không xác định được mình nên dùng thái độ như thế nào với Rogers, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện nhận bánh quy, sau đó lộ ra một nụ cười xấu hổ.

“A, cái kia…Tôi là Rand, Rand • Sivers, cảm ơn, nhan sắc cậu thật đáng yêu….Tôi ý tôi là bánh quy thực đáng yêu.”

Rogers che miệng cười như thiếu nữ.

“Nha, Sivers? Tôi thích cái họ này.”

Hắn chỉ tay vào Rand rồi đem tay trái che miệng mình. lúc này Rand mới phát hiện tay trái hắn có chút không đúng, đó là một cánh tay giả, mặt ngoài là silicon được chế mô phỏng thành làn da, tiếp theo Rand thấy được ngay chỗ khuỷu tay có một dấu ấn mỹ nhân ngư hai đầu, phía dưới có hàng chữ DW.

Đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật của công ty Thẩm Bạch.

Rand mở to hai mắt, mà trước khi cậu sắp xếp lại từ ngữ thì Rogers đã mở miệng trước: “Cái này không phải rất tuyệt sao? Hiện tại chưa có trên thị trường, nhưng tôi đã nghĩ cách làm người tình nguyện thử sản phẩm. Có nó cử tạ cũng đẹp đẽ hơn. Vinson • Sivers, tôi rất ca ngợi y.”

Thời điểm hắn nhắc tới Vinson theo thói quen tính cho Rand một cái chớp mắt thật thiếu nữ, thế nên Rand mím chặt miệng.

Có lẽ không nên tiết lộ việc cậu với Vinson là anh em cho Rogers biết là tốt nhất, Rand nghĩ – bất quá dù thế này, cũng không ảnh hưởng Rand xếp Rogers vào nhóm ‘người tốt’,dù hành động và cách nói chuyện đều mang ý nghĩa có chút làm người khác không thể tiếp thu nổi.

10 phút sau Rogers rời đi, mà sau thời điểm hắn rời đi, Rand đã biết hết những chuyện quanh đây: Nơi nào có quán ăn ngon, góc đường có tiệm cà phê như shit nhưng rất hot, máy giặt xài chung ở chung cư tốt nhất không nên dùng vì có người tiểu vào đó…

Mặc kệ kiểu thế nào, hắn xác thật cũng là một người nhiệt tình. Cùng với việc làm bánh quy ăn rất ngon.

Rand trở lại phòng bếp, uống cà phê xong thưởng thức bánh quy.

Mà bên kia, khi Rogers trở về phòng, lúc sau hắn nhận được điện thoại.

“Cậu không nên nói cho Rand chuyện kia.”

Caroline trách cứ mà nói.

Rogers trước mặt nghiêm khắc lạnh lùng. So với ấn tượng của Rand là một thiếu nữ sang sảng vui sướиɠ không giống nhau.

“Tôi tự có chừng mực.” Rogers ở trong bếp, nghiêng đầu kẹp điện thoại, đôi tay không ngừng nhào nắn bột. Cục bột tản ra màu vàng, đường cát và hương thơm từ hương thảo, trong khay ở một bên là khuôn đúc nai con cùng ngôi sao. Phía sau Rogers là lò nướng, bánh Soufflé dâu tây, bánh Soufflé dâu tây đang quay trong nhiệt độ cao mà phồng lên.

“Cho y nhìn thấy dấu ấn Thâm Bạch sẽ làm tính cảnh giác hạ thấp…Tin tường tôi, tôi so với cô càng hiểu biết hơn cạch tiếp cận một người.” Rogers đem cục bột cán mỏng, lựa chọn khuôn, hắn bỏ ngôi sao cùng con nai, cuối cùng cầm lấy một khuôn đúc đầu lâu.

“Tôi cảnh báo cậu, tuyệt đối không thể làm Rand phát hiện…”

“Ha, cô bình tĩnh chút đi bảo bối, việc lo lắng bại lộ tuyệt đối không xảy ra với tôi , tôi có kinh nghiệm.”

“Cậu kinh nghiệm lúc trước là gϊếŧ người mà giờ bảo hộ một người…”

“Kinh nghiệm lúc trước của tôi có thể đột phá bảo hộ thật tốt, tròn ba mươi năm chưa bao giờ tiếp xúc người đứng đầu hắc bang nhưng lại lấy được tín nhiệm cưới cùng gϊếŧ hắn, thuận tiện mà nói, cuối cùng ta vớt từ hắn toàn bộ tài sản, cho tới bây giờ mấy tiểu đệ bang ‘rắn độc’ còn chờ tôi trở về kế thừa vị trí đầu mục,” Rogers từng bước từng bước đem bánh quy dạng xương khô đặt vào khay nướng đã được lót giấy thấm dầu. Trong quá trình này còn bớt thời gian đi tới trước gương, chỉnh sửa lại trang phục.

“Caroline, yên tâm, tôi sẽ giúp các người nhìn tiểu bảo bối.”

………..

Một lát sau, Caroline trầm mặc buông điện thoại.

Cô nhìn trong tay mình cầm notebook, đem tin tức Rogers cung cấp sửa sang lại sau đó xếp lại bảng thời gian biểu: Rand ở trong phòng làm gì, Rand đi vào giấc ngủ, Rand rời giường…Đương nhiên nhiên, bọn họ cũng không lắp máy theo dõi trong phòng Rand, đây là điều Vinson đảm bảo với Rand. Chính là Vinson vẫn suy nghĩ biện pháp khác, y nhờ một người khác, đứng đầu danh sách sát thủ trên toàn thế giới biệt danh “Con nhện” ở cách vách Rand. Mà “Con nhện” có thể thông qua cách vách quan sát Rand (tiếng vang trong phòng, ngày thường tiếp xúc) hướng Vinson cung cấp tin tức, hắn dị thường am hiểu các vấn đề này.

“Con nhện” cung cấp giả danh thân phận là Rogers. Vinson cùng Caroline điều biết việc này, “Con nhện” gần đây nhất mới làm một cái chết giả, giống như hắn nói vậy, gϊếŧ chết đầu mục bang “Rắn độc” chiếm toàn bộ thị trường ma tuý Bắc Mỹ. Hắn muốn nghỉ phép tiện thể kiếm chút ‘tiền tiêu vặt’.

Bất luận một góc độ nào thì ‘Con nhện’ là một nhân vật nguy hiểm, nhưng Caroline lại không có lực chọn khác, dù sao cũng là thời kỳ đặc thù.

Nghĩ đến đây,cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Thời điểm mở ra bảng phấn mắt, cô thấy được khoé miệng mình thêm vài nếp nhăn – đây là do hai ngày mọc ra.

Caroline tâm tình trở nên ác liệt, cô đứng lên, cầm lấy bản ghi nhớ vào văn phòng Vinson, đem đồ vật đặt trước mặt Vinson.

“Hết thảy đều bình thường, Vinson.”

Cô nói.

“Cô nhìn qua không được cao hứng.” Vinson nhìn Caroline mà nói.

Caroline hướng tay về phía bản ghi nhớ.

“Nói thực tôi cảm thấy tâm tình hiện tại rất phức tạp,” cô ngồi trước mặt Vinson, “Ít nhất cậu có nghĩ cách khác điều chỉnh du͙© vọиɠ khống chế Rand. Không có máy theo dõi? Chúa ơi,quả thực một tiến bộ đáng sợ, tôi cũng không dám tin tưởng cậu thật sự có thể làm được điểm này.”

Vinson nhếch miệng, mở ra bản ghi nhớ, khát cầu nhìn mặt trên ghi lại hành động của Rand.

Caroline xoa xoa giữa mày mình, mệt mỏi mà tiếp tục nói tiếp.

“Chính là, ‘Con nhện’?

“Tôi có hướng Rand phát thề, không có máy theo dõi, không có theo dõi…tôi chỉ có thể phái đến một người ở xa xa bên cạnh thay tôi nhìn Rand, bảo vệ Rand. Mà ‘con nhện’ là người tốt nhất được chọn.”

Vinson nói.

“Nhưng mà hắn là một sát thủ, một sát thủ tuỳ ý làm bậy!”

Caroline không tự chủ được mà tăng lớn âm thanh của chính mình.

“Tay giả hắn có trang bị bom mini”. Vinson nâng mắt nhìn Caroline, “Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi tuỳ thời có thể gϊếŧ được hắn, hắn sẽ học được nghe lời.”

Caroline như bị rút đi sức lực ngồi trở lại ghế dựa, cô cảm thấy nếp nhăn trên mặt mình càng trở nên nhiều hơn.

“Tôi cảm thấy việc giúp cậu trở lại quỹ đạo bình thường là khó có khả năng, đến tột cùng khi nào cậu mới trở nên bình thường một chút?” Caroline với nội tâm tràn ngập uể oải.

Cô cũng không phải lần đầu tiếp xúc mặt hắc ám của Vinson, thậm chí rất nhiều thời điểm, cô cùng là đồng loã. Chính là, cô vẫn không thể ngăn được bản thân muốn làm Vinson trở về bình thường – Cô vẫn nhớ rõ thời điểm Rand chưa mất tích, Vinson là một người vui vẻ cực kì.

Mà hiện tại, tất cả điều hỏng bét.

Ít nhất, làm Rand rời xa những sự việc này nọ nguy hiểm…

Trong đầu Caroline hiện lên suy nghĩ này, nó giống như một hạt giống bắt đầu dần dần nảy mầm, mọc rễ trở nên vững chắc hơn.