Chương 8

“Tách – Tách ---”

Rand hướng camera đến chậu nước ấn chụp một tấm ảnh, sau đó cau mày nhìn màn hình. Trên ảnh chụp cá có hình dạng một đốm sáng nhìn không ra bất kì cái gì.

Rand nhịn không được nhìn nhìn vào trong chậu nước, con cá không bình thường kia không giống bất kì loài cá nào khác đang thong thả bơi vòng vòng du ngoạn. Bên cạnh chậu nước đang bày ra một số thứ như điện thoại, một camera cao cấp 360 độ (đây là quà của Vinson) còn trên tay cậu đang cầm một máy ảnh kỹ thuật số bình thường, cậu đã sử dụng ba loại phương pháp với ý đồ có thể chụp hình được con cá kì quái này, nhưng cả ba phương thức đều thất bại.

Nhìn ảnh chụp, gặp quỷ, thật sự gặp quỷ, quay hoặc chụp con cá kia đều bị một đốm ánh sáng cổ quái che lấp, phảng phất giống như những tấm ảnh cậu quay chụp ở trung tâm bị ai dùng móng tay moi rớt ra vậy. Rand tắt đèn bật đèn, thử ánh sáng bất đồng, nhưng trước sau đều không thể chụp được hình dáng cá. Cậu cũng không phải một nhϊếp ảnh gia giỏi, nhưng mà cũng không kém cỏi đến thế. Rand tự hỏi một lát, cuối cùng xác định nguyên nhân: Do người con cá có ánh sáng. Theo miệng vết thương đang bị màng sáng bao trùm kín mít, ánh sáng trên người con cá kia càng thêm rõ ràng. Ở mỗi góc độ ánh sáng chiếu xuống, Rand có thể nhìn thấy phảng phất nó phát ra ánh sáng cầu vòng.

Rand cảm thấy chùm ánh sáng này làm cậu không có biện pháp quay, chụp ảnh con cá. Cậu bất đắc dĩ thu hồi camera, sau đó trở lại ngồi vào bàn máy tính đánh chữ trong khung chat.

Xin lỗi, tôi không thể chụp hình dạng của con cá…

Cậu giải thích một chút, nhưng giống như cậu dự đoán, trên diễn đàn những người yêu thích cá đều xem lời xin giúp đỡ của cậu thành hồ ngôn loạn ngữ.

Rand cũng không quen thuộc diễn đàn hoặc các loại phương tiện trên internet, nhưng hôm nay sau khi uống cà phê xong, cậu chợt ý thức được một việc, ở Kansas không có biển, mà con cá cổ quái này lại đến từ biển.

Ban đầu Rand chỉ nghĩ muốn đem nó về cứu giúp, chờ đến khi miệng vết thương nó lành lại sẽ thả nó đi, nhưng hiện tại chuyện này trở nên phức tạp hơn. Đương nhiên, nếu cậu nói với Vinson một tiếng muốn trở về, Vinson sẽ không có vấn đề gì liền đem phi cơ riêng chuẩn bị cho cậu…

Rand rùng mình một cái, cậu thề tuyệt đối sẽ không có ý tưởng như vậy.

Cậu ở trên mạng tìm tòi được một diễn đàn có những người yêu thích cá và đã xin giúp đỡ. Nhiều người đã chỉ cậu điều phối ra ‘Nước muối’ dành cho cá rất tuyệt vời, nhưng về sau mọi người tỏ vẻ không tín nhiệm cậu lắm.

Không có cá nào có làm được một vài điểm này, giống như không ai có đủ khả năng không mang thiết bị gì mà sống trên không trung cả ngày…Đương nhiên, con người có thể sống thiếu oxy vài giây hay trong đoạn thời gian ngắn, nhưng tổng hợp lại cuối cùng vẫn sẽ chết nếu thiếu oxy.

Cá cũng vậy.

Dùng muối cùng nước điều chế theo tỷ lệ ra nước muối cũng tuyệt đối không thể làm một con cá biển tồn tại và lớn lên trong một thời gian dài.

Chỉ có một ID bảo Rand chụp chùm sáng đó gửi lên diễn đàn thử, nhưng việc này cũng thất bại.

Rand luống cuống chân tay một chút, cậu ngồi trước mắy tính trầm mặt, vài phút sau, topic của cậu bị chìm xuống, không có người để ý.

Cuối cùng, Rand quyết định mua bể cá trước.

Trên thực tế, phương án đơn giản nhất để giải quyết là để con cá kia tự chết, nhưng mà cậu không thể quên được là chính mình đem nó từ bờ biển trở về.

Dùng một câu hơi khôi hài để hình dung là cậu cảm thấy mình mình phải có trách nhiệm với nó.

Cùng với việc..Rand nhìn xung quanh gian nhà, cảm thấy chung cư hơi bị sạch sẽ quá mức, có lẽ nuôi dưỡng một thú cưng cũng không phải một ý kiến tồi.

Cảm ơn Rogers, nhờ hắn lải nhải mà cậu tìm được một của hàng thú cưng ở trung tâm thành phố. Cửa hàng cũng không có nhiều các đồ vật cho cá, nhưng mà Rand vẫn mua được bể cá, máy bơm nước, cùng với một số vật phẩm linh tinh khác, đương nhiên, cón có thứ quan trọng nhất là muối, để điều phối nước biển thật tốt dành cho cá.

Giống với những người yêu thích cá trên diễn đàn, lão chủ shop cũng không tin lý do của Rand, cái gì mà cá sống ở nước muối cả ngày, cá biển ăn thịt cũng ăn ngũ cốc…

“Ha ha ha, cậu đang nuôi dưỡng quái vật sao?”

Đối phương trêu chọc Rand, nhưng cũng không gây trở ngại gì mà tay chân cẩn thận đưa Rand muối biển đóng gói thượng hạng, và đưa ra những việc cần lưu ý.

Kế tiếp mọi việc đều thuận lợi, chỉ là khi Rand về đến nhà, đồ đạc trên tay cậu quá nhiều nên không thể không buông xuống để lục chìa khoá trong bao.

Bởi vì như vậy, lúc sau cậu vụng về mở ra cửa nhà, một cánh tay khô cằn như móng vuốt bắt được tay cậu dễ như trở bàn tay.

“Cái gì –“

Rand hoảng sợ, cậu xoay người lại thấy được bàn tay ấy là của một bà lão đầu tóc hoa râm, nhìn qua nhỏ hơn Rand một nửa, run rầy đứng ở đó, bời gì già cả mà đôi mắt phai màu thành xám tro, đôi mắt với làn da đầy nếp nhăn hung tợn trừng mắt nhìn Rand.

“Trả lại cho ta!”

Bà hàm hồ kêu la với Rand, một con mèo đen cơ hồ gầy trơ xương giống bà lão trong lòng ngực bà tru lên inh ỏi.

“Xin lỗi, tôi…”

Rand chưa bao giờ gặp trường hợp thế này, cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão bà đang bắt lấy tay cậu có lực tay khác so với tuổi của bà, cậu còn có ảo giác, tay của bà muốn bắt dính lấy da thịt của cậu đi.

Còn con mèo kia, lạy chúa, nhìn con mèo kia như muốn đem cậu ăn thịt.

“Trả lại cho ta! Đem Corolla trả lại cho ta! Ô ô ô…Corolla đáng thương…”

Lão bà tiếp tục kêu la với Rand, lúc này cậu cũng nghe được nhưng lời bà nói.

“Xin lỗi. Tôi không biết Corolla bà nói là cái gì, nhưng tôi thề chưa từng gặp hay chạm phải.”

Rand chật vật giải thích, nhưng lão bà hoàn toàn không thể lý giải được nhưng gì cậu nói mà vẫn như cũ hướng về phía cậu liều mạng tru tréo, muốn cậu đem cái gọi là Corolla đưa cho bà. Mà con mèo đáng sợ kia lại xù lông mao, nhìn đáng sợ cực kì. Miêu tru cùng lão bà tru tréo, âm thanh hỗn loạn, inh ỏi rốt cục cũng khiến Rogers mở cửa ra nhìn.

“Rốt cuộc cậu dang làm cái quỷ gì…Rand?”

Rogers bối rối cau mày, nhìn người đang dây dưa cùng Rand càng thêm kinh ngạc, y mở to mắt trừng: “Smith bà bà? Rand, ngươi làm gì chọc tới bà?”

“Tôi không có!”

Rand thống khổ hô to, theo bản năng xoay đầu, mục đích giải thích lão bà hiểu: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết Corolla…”

“Vô dụng, Smith bà bà là một lão bà si ngốc, bà ấy nghe không hiểu cậu nói cái gì. Cùng với việc Corolla chỉ là một con mèo.” Rogers đi tới, không biết dùng thủ pháp gì mà dễ như trở bàn tay bắt được Smith bà bà mà kéo ra khỏi Rand.

Mà hành động này đã chọc giận Smith bà bà, bà thét chói tai đẩy ngực Rogers, con mèo trong lòng bà oạch một tiếng rớt xuống.

Rand lúc này đang nỗ lực làm rõ rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

“Mèo? Chết tiệt, tôi căn bản chưa thấy qua con mèo gì cả…Này, đó là nhà tôi!”

Cậu đang nói đột nhiên ngưng lại, bởi vì cậu trơ mắt nhìn con mèo kia chui qua kẹt cửa thẳng tắp một đường phóng về phía phòng cậu.

Rand theo sát nó chạy vọt vào phòng, từ phía sau Rand liếc mắt một cái nhìn thấy nó lẻn vào phòng bếp, leo lên bàn, cái đầu to lớn của con mèo kề sát chậu nuôi cá, nó kêu vài tiếng phảng phất như đến từ địa ngục đối với cái chậu.

Chết tiệt! Cá của cậu!

Rand chạy như điên đến, theo bản năng vươn tay.

Móng vuốt của con mèo trực tiếp chộp vào tay cậu, máu trong chớp mắt chảy xuống – trước đây Rand chưa bao giờ ý thức được móng vuốt của mèo cào vào có thể làm chảy nhiều máu đến thế.

Cùng với việc, mèo cảo thực sự đau đáng chết.

Vết thương trào máu rơi một ít xuống chậu nước, Rand không biết có phải hay không máu kí©h thí©ɧ tới con cá kia, nó biến hoá với một tốc độ đáng sợ -- một màu xanh dị thường diễm lệ trên người nó lan ra, cái đuôi xoè ra, quan trọng nhất là sau má nó lòi ra một lá mỏng màu đỏ sáng ngời. (này thì tôi cũng không rõ do miêu tả quá khó hình dung về con cá này : (( )

Ngay sau đó, con mèo kia như gặp quỷ, âm thang đột nhiên im bặt, theo sau đó là cái đuôi xù lông, bóng dáng như một viên đạn từ trên bàn phóng ra khỏi phòng.

“Này!”

Rogers đi theo phía sau Rand có ý đồ ngăn nó lại, nhưng không ngoài dự kiến là thất bại.

Lúc sau Smith bà bà nhìn con mèo chạy trốn, chảy nước mắt bắt đầu kêu gọi các tên khác, Joana Grace, Maria… Sau đó thất tha thất thểu đuổi theo con mèo kia.

Rand đang che tay chính mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.

“Rand! Cậu có khoẻ không?”

Rogers trừng mắt nhìn tay Rand, đứng đực mặt ở đó giống như bị người khác đánh một quyền.

Rand phất phất tay tỏ vẻ không sao, nhưng nhanh chóng vì hành động mà hít hà một hơi.

“Thực tế, ngoài trừ đau tôi nghĩ không có chuyện gì…”

Rogers nhìn qua như sắp té xỉu, nhưng vẫn nhanh chóng giúp Rand khử trùng và băng vết thương.

“Ách, chỉ là đổ máu thôi,” Rand nhìn dung dịch oxy già rửa sạch vết máu lộ ra miệng vết thương, ở trên cổ tay, ước chừng tầm 2cm – không quá nghiêm trọng nhưng đáng chết là rất đau, “Cái kia..Smith bà bà…Tôi cảm thấy cậu nên đi xem thử.”

Rand có chút lo lắng cho lão bà bà, bà ấy nhìn qua không giống một người có thể đảm bảo an toàn cho bản thân được, đặc biệt trong tình huống đang đuổi theo con mèo.

Rand quá kiên trì, Rogers không thể không rời đi để xác định tình huống của Smith bà bà – Rogers đảm bảo hắn sẽ nghĩ cách kêu người giám hộ đến xử lí vấn đề này của Smith bà bà, nhưng Rand muốn trước tiên ở trong phòng đợi hắn đi xem trạng thái của Smith bà bà về xong mới đến bệnh viện.