Chương 9

Con cá kia vẫn duy trì bộ dạng tươi đẹp nhan sắc rực rỡ.

Rand có một loại ảo giác nó tựa hồ có thể cảm nhận được có người đi vào, thời điểm cậu đi đến gần chậu nước, con cá kia nổi giận đùng đùng xoay người lại hướng về phía cậu run run cái đuôi… Sau đó dần dần bình tĩnh lại, khôi phục trở lại bộ dáng khác so với lúc nãy – Rand chú ý đến nhan sắc bên ngoài nó càng thêm tươi đẹp một ít.

Rand thập phần đương nhiên cho rằng nguyên nhân những màu sắc khác lạ cùng với đuôi cá là do miệng vết thương. Có lẽ ban đầu vốn dĩ là màu xanh đẹp đẽ như thế, chỉ bởi vì bị thương nên lúc trước mới có thể có màu xám xịt. Đối với chuyện con mèo rít gào khi con cá này biến hoá cậu cũng không quá để ý, cậu đã từng trải nghiệm đυ.ng phải một con cá nhỏ đen tuyền, kết quả giây tiếp theo con cá đó lại bành trướng lớn bằng nắm tay, mặt ngoài còn cos gai làm người khác thấy ghê tởm..(Chắc cá nóc quá mấy bồ) So với đó, con cá này làm đuôi mình bừng lên nhan sắc diễm lệ một ít thôi.

Rand vươn tay theo thói quen gõ gõ thành chậu, quả nhiên con cá kia lại lần nữa biến thành một bộ dáng hoa lệ. Hướng về phía cậu mà run run.

Rand nghĩ ngợi không chút áp lực, diện mạo con cá này quái lạ, nhưng biến thành thú cưng của cậu cũng không phải một việc làm người khác không thể tiếp thu.

Ước chừng nửa tiếng sau, Rogers trở về, sau đó thân thiết dắt Rand đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh dại. Đồng thời nhờ bác sĩ xử lý miệng vết thương trên tay Rand lại lần nữa, thời điểm cậu đi ra trên cổ tay có thêm một vòng băng gạc.

Tiếp theo chính là cầu nguyện con mèo đen của Smith bà bà kia trong bảy ngày không xuất hiện triệu chứng bệnh dại, nếu không Rand nhất định phải trở lại bệnh viện tiến hành trị liệu.

Rand không cảm thấy đó là một sự tình vui sướиɠ gì – trên thực tế, thời điểm ra khỏi bệnh viện vì vắc-xin phòng bệnh mà cậu đã bắt đầu sốt nhẹ.

“Không cần lo lắng,” Rogers cho rằng sắc mặt đáng sợ của Rand là lo lắng con mèo đáng chết kia, “Joanna có tích cách kì quái, hơn nữa ngày hôm qua Smith bà bà đánh mất anh nó…A, chính là con mèo tên Corolla, cho nên hôm nay tích nó phá lệ táo bạo.”

“Con mèo kia thật sự bị đánh mất?”

Rand cố chống đỡ tinh thần cùng Rogers đáp lời, đầu của cậu đau đớn giống như muốn nứt ra.

So với mèo cào, vắc-xin phòng bệnh mang đến con sốt nhẹ và đau đầu càng làm người khó có thể chịu đựng hơn.

Trời tựa hồ sắp mưa, không khí gia tăng sự ẩm ướt, Rand cảm thấy chính mình như có như không nghe được một mùi tanh.

Nước biển, máu cùng mùi tanh của động vật bị hư thối, nhưng thời điểm cậu cẩn thận ngửi lại thì chỉ có thể ngửi được mùi nước hoa dày đặc trong xe Rogers.

“….Đúng vậy, quên nói, ban công Smith bà bà cùng cửa sổ phòng bếp cậu thập phần gần nhau, dôi khi mèo nhà bà sẽ chuồn ra đi vào phòng bếp của cậu, cậu tốt nhất nên nhớ rõ quan sát cửa sổ. Tôi tưởng bà đại khái cũng là vì như vậy mới đi tìm cậu…”

Rogers lúc sau còn nói gì đó, nhưng Rand đã chống đỡ không nổi mà dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại. Hắn thả chậm tốc độ xe, nghiêng đầu nhìn Rand chăm chú: Gương mặt trông gầy ốm, biểu tình mệt mỏi, môi tái nhợt, thời điểm Rand ngủ có một loại khí chất ngây thơ không tương xứng vơi tuổi.

Rogers không nhịn được vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng mình, sau đó nở nụ cười.

Thời điểm trở lại chung cư, Rand vẫn như cũ ngủ say, lấy trạng thái của người bệnh đang phát sốt để nói, cậu cũng ngủ quá sâu, chính là Rogers như hoàn toàn không để ý đến điểm này, hắn dễ như trở bàn tay mà đem Rand bế lên đem cậu trở về phòng ngủ của cậu.

Hắn đem Rand đặt lên giường, lấy thủ pháp tinh tế thay quần áo ngủ cho cậu, lau mặt, cuối cùng đắp chăn.

Nếu Rand tỉnh lại sẽ thấy trên mặt Rogers có biểu tình dị thường vui sướиɠ tươi cười, trăm phần trăm sẽ sởn tóc gáy. Rogers làm gọn gàng ngăn nắp xong hết thảy đứng ở mép giường nhìn Rand.

“Cậu vẫn là trước sau đều đáng yêu.”

Hắn ghé vào tai Rand, nhẹ nhàng nói.

Trước đó biểu tình Rand đang bình tĩnh lúc này lại vì câu nói mà nhăn chặt mày, cậu không an ổn mà run rẩy, giống như lâm vào một giấc mơ cực đoan đáng sợ.

Rogers càng thêm vui sướиɠ khi nhìn thấy biểu tình Rand lúc sau.

Đôi mắt giống như dã thú lấp lánh toả sáng, người để hắn nhìn với ánh mất như vậy đều trở thành xương khô dưới bia mộ.

Bất quá, cuối cùng Rogers không có làm gì.

Hắn xoay người rời đi khỏi phòng Rand, thẳng tắp đi xuống sau đó lên ô tô của mình chạy hướng tới vùng ngoại ô.

Đối với Rogers tất cả đều thuận lợi, trừ bỏ trên nửa đường nhận được điện thoại của Caroline—

“Đúng vậy, tôi thực xin lỗi, nhưng chỉ là một con mèo mà thôi! Một con mèo…Được rồi được rồi, tôi thừa nhận có sự sai lầm…”

Caroline đối với việc Rand bị thương thái độ chỉ có thể hình dung là ‘cuồng loạn’, Rogers thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn khi đem Rand về nhà liền lên xe chạy đi – nếu ở trong nhà, hắn sẽ thập phần lo lắng Caroline rít gào qua điện thoại sẽ đánh thức Rand đang ngủ say do phát sốt.

Đương nhiên, Rogers sẽ không thừa nhận, Caroline rít gào có rất lớn quan hệ liên quan đối với hành vì của mình: Hắn ném Rand xuống, chính mình lái xe đến vùng ngoại ô.

“…Tôi ở trong phòng y xung quanh bày biện đủ bẫy rập, tôi thề sẽ không xảy ra bất luận vấn đề gì… Lạy chúa tôi, cô có nhất định phải dây dưa không dứt đối với vấn đề con mèo này không?”

………….

“Được rồi, tôi thừa nhận hiện tại ra khỏi thành phố là có nguyên nhân, tôi thực nhanh liền trở về bảo vệ ‘công chúa’ điện hạ, tôi thề một đoaajn thời gian ngắn như vậy ác long cũng không thể đem y ăn luôn. Nói thật, tôi không thể lý giải được suy nghĩ của các ngươi, ý ta là, Rand chỉ là một người bình thường, vì cái gì các người lại biểu hiện giống như giây lát y sẽ bị người khác xử lý?”

Rogers mang theo một tia ác ý cố tình nói với Caroline, không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương tránh né đề tài này. Để lại những nhắc nhở lúc sau, Caroline cúp điện thoại.

Mà Rogers nghe âm thanh cúp máy vội vàng mà cười khanh khách, so với ngữ khí phiền muộn bất đồng qua điện thoại chính là, trên thực tế từ đầu đến cuối hắn đều mang theo một mặt vui sướиɠ mà tươi cười.

Hắn ngâm nga nhẹ giai điệu, đem xe dừng ở một chỗ. Ở một tảng cây bạch dương to lớn bên cạnh, trên lưới sắt rỉ sét treo bảng “Lãnh địa tư nhân, cấm vào”, ở mặt sau là một gian nhà ở rách tung toé, nhìn qua đã rất nhiều năm không có người đi vào.

Rogers mở khoá lưới sắt, đem xe chạy vào – Bùn đường xe chạy bị mặt trời chói chang phơi có dấu vết – cùng với xe Rogers đang điều khiển giống nhau như đúc.

Hắn đem xe dừng ở gara, mở cốp xe.

Mùi máu tươi cùng mùi vị hư thối như dã thú bốc ra, Smith bà bà thân thể mất tự nhiên mà vặn vẹo bị nhét ở trong đó.

Một con ruồi tiến vào không ngừng bay vo ve, mặt nàng hiện ra một loại biểu tình buồn cười, miệng giương rộng, một cái lưỡi màu đỏ tím treo ra bên ngoài yết hầu.

“Hư,” hắn cẩn thận mà đối nàng nói, “Ngươi nên an tĩnh một chút. Nga, đúng rồi, ngươi còn nên bảo quản tốt mèo một chút.”

Hắn nói.