Chương 2

Hồn tôi như bay tận phương nào, còn chưa kịp trả lời thì,

“Đến cùng với bạn cùng phòng của cậu nhé.”

Tôi bất chợt khựng lại.

Cảm giác như có một gáo nước lạnh vừa mới dội lên đầu mình vậy.

Không thể không thừa nhận, vẻ bề ngoài lạnh lùng bao nhiêu, thì nội tâm của tôi lại nhạy cảm bấy nhiêu.

Vốn dĩ định rep lại một tràng, nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng 3 chữ vỏn vẹn, “Được, chúc cậu ngủ ngon.”

Tất cả những lời muốn nói đều ngậm ngùi nuốt xuống.

Tôi ôm điện thoại tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của Thẩm Kiêu, cẩn thận đọc từng bài viết, từng cmt của cậu ấy.

Từ trong câu chữ của cậu, có thể dễ dàng nhận ra, cậu rõ ràng đã có người trong lòng rồi.

Và, tôi có thể cảm nhận được đến 99%, người đó chính là Tiểu Bạch.

Bởi vì trong một bình luận, khi được một người bạn hỏi rằng thích kiểu con gái như thế nào, cậu ấy đã rep rằng, “Chính là kiểu đáng yêu đó.”

Đáng yêu???

Còn ai phù hợp hơn Tiểu Bạch nữa.

Thân hình có chút mũm mĩm baby, mắt vừa đen vừa tròn, da trắng nữa, không ai là không cảm thấy cậu ấy không đáng yêu cả.

Tôi có chút mất mát, thì ra, Thẩm Kiêu thích kiểu con gái như Tiểu Bạch, vậy thì tôi gần như hết hi vọng rồi.

Chuyện tình huy hoàng của tôi, còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc như vậy sao.

Không bao lâu sau cửa phòng mở ra, Tiểu Bạch nhảy chân sáo trở vào.

Hôm nay con bé đi hẹn hò với nam thần của nó.

Chàng trai ấy tên Tiêu Tiêu, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, không tính là đẹp trai ngời ngời nhưng cũng rất sáng sủa, ưa nhìn.

Cười lên cũng rất đẹp nữa, nói chung là đứng chung với Tiểu Bạch nhìn rất đẹp đôi.

Tôi vội vàng vén chăn ra hỏi, “Tiểu Bạch, hôm nay hẹn hò thế nào?”

Tiểu Bạch cầm ly trà sữa, bộ dạng rất phấn khởi.

“Cực kì thuận lời, tao nói cho mày biết nhé, Tiêu Tiêu hôm nay nói anh ấy thích tao nhiều lắm...”

Không khó để nhìn ra con bé vui vẻ như thế nào, nó là một người không hay che giấu cảm xúc, vui thì cười toét miệng, buồn thì khóc la làng la xóm.

Tôi do dự nửa ngày, nhân lúc bầu không khí đang ôn hòa thì hỏi tiếp, “Tiểu Bạch, nếu như... nếu như Thẩm Kiêu thích mày, mày có rung động không?”

Tiểu Bạch suýt nữa thì phun ngụm trà sữa trong miệng ra, kinh ngạc nhìn tôi, “Tao với Thẩm Kiêu???”

Tôi cực lực gật đầu.

“Đùa gì vậy?”

Nó hoang mang xua tay, “Gương mặt đại diện của khoa mình mà lại nhìn trúng tao ư, vả lại đẹp trai quá không an toàn cho lắm, không phải gu mà tao thích.”

Tôi biết nhưng điều mà Tiểu Bạch nói đều là thật.

Thở dài một hơi, tôi thầm thấy đau lòng, đau lòng thay cho Thẩm Kiêu, một chàng trai ưu tú như vậy, vậy mà lại thích một người không thể thích mình.

Cả tối đó, tôi cứ miên man trong những dòng suy nghĩ về cậu.

Ngày hôm sau bởi vì lời hứa vào buổi tối, cả buổi học tôi cứ như người mất hồn.

Khó khăn lắm mới đến buổi chiều, cùng Tiểu Bạch đến căn tin mua hai xuất mỳ rồi trở về tắm rửa

sửa soạn.

Tiểu Bạch khuyên tôi rằng, “Tình yêu ấy mà, phải đứng lên mà giành lấy.”

Mặc dù Thẩm Kiêu thích những cô nàng đáng yêu, nhưng mà, tôi xuất hiện trước mặt cậu ấy nhiều hơn một chút, biết đâu mưa dầm thấm lâu...

Thu xếp ổn thỏa, Tiểu Bạch vừa nhìn thấy tôi thì sững lại, mấy giây sau hai mắt sáng lên rồi chạy về phía tôi.

Nhìn trên nhìn dưới đánh giá một lượt, rồi cảm thán, “Trần Sở, không phải tao không biết mày xinh, cơ mà không ngờ là trang điểm xong lại xinh như vậy đấy.”

Tôi chỉ cười, không đáp.

Kì thực từ nhỏ tới lớn tôi nhận thức được ngoại hình của mình như thế nào, cũng đón nhận không ít lời tán thưởng từ mọi người.

Thế nhưng, điều đó không ảnh hưởng đến người mà tôi thầm thương trộm nhớ...

Không biết có phải tại Thẩm Kiêu quá sức tỏa sáng hay không nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy tôi đều sẽ né tránh.

Thích một người đại khái chính là như thế nhỉ, sẽ căng thẳng, sẽ ngại ngùng, sẽ ít nhiều cảm thấy tự ti...

Tôi chính là như thế đấy.

Tiểu Bạch nắm tay tôi kéo đến sân bóng rổ, lúc đi qua tiệm tạp hóa còn mua hai chai nước.

Lúc đặt chai nước vào tay tôi, con bé vừa cười hihi vừa nháy mắt đầy ngụ ý.

“Hôm nay Tiêu Tiêu cũng ở đó, lát nữa mày mang nước cho Thẩm Kiêu, tao mang nước cho nam thần của tao!”

Tôi không khỏi căng thẳng đáp, “Ừm.”

Lúc đến nơi, sân bóng đã đầy người rồi, nhưng tôi chỉ cần đánh mắt một cái là nhìn thấy Thẩm Kiêu. Bọn họ vẫn chưa bắt đầu vào trận, Thẩm Kiêu đứng dưới cột bóng rổ, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Bước chân tôi ngập ngừng rồi trở thành đứng yên tại chỗ.

Lúc Thẩm Kiêu nhìn về phía mình, tôi không khỏi lúng túng mà vân vê tà váy.

Kỳ thực, tôi rất ít khi mặc váy, trang phục thường ngày đa phần đều là T-shirt trắng phối với quần

short mà thôi.

Cách nhau bởi đám đông hỗn độn, chúng tôi vẫn tìm thấy nhau.

Cậu cười thật tươi rồi vẫy vẫy tay.

Tôi có chút “thụ sủng nhược kinh”, cũng rụt rè đưa tay lên vẫy lại, lúc buông xuống không khỏi tự cảm thấy xấu hổ, động tác ban nãy nhìn ngốc lắm nhỉ?

Tôi và Thẩm Kiêu từ đầu đến cuối không nói được lời nào, một lúc sau thì Tiểu Bạch và nam thần của con bé đến.

“Tiểu Bạch, đây là?”

Tiểu Bạch nhiệt tình giới thiệu, “Đây là Trần Sở, bạn cùng phòng, đại mỹ nữ của lớp em.”

Tiêu Tiêu khẽ cười rồi đưa tay về phía tôi, “Chào cậu, tôi là Tiêu Tiêu.”

Tôi bị hành động này làm cho đứng hình mất mấy giây, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra để bắt lấy, “Chào cậu.”

Thực ra tôi vốn dĩ muốn dặn dò cậu ta phải chăm sóc tốt Tiểu Bạch này kia, nhưng đứng trước mặt người lạ, tôi rất khó để mở lời, cứ do dự mãi cuối cùng lại thôi.

Tiêu Tiêu nói thêm với Tiểu Bạch mấy câu, tôi bất chợt nhớ ra Thẩm Kiêu liền ngẩng đầu lên tìm kiếm cậu ấy.

Kết quả----

Lúc tìm thấy dáng hình của cậu, vừa hay cậu cũng nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Tim tôi như hẫng đi một nhịp, Thẩm Kiêu có lẽ ăn giấm rồi thì phải...

Nhìn thấy Tiểu Bạch và Tiêu Tiêu ở bên nhau nói nói cười cười như thế, trong lòng cậu chắc cũng không dễ chịu gì.

May mà, Tiêu Tiêu không bao lâu sau đã rời khỏi.

Tiểu Bạch cũng kéo tôi đến gần gần trung tâm sân bóng, vô cùng phấn khích mà hét tên Tiêu Tiêu. Không thể không nói, Thẩm Kiêu thật sự là một tay bóng cừ khôi, trình độ của cậu ấy và Tiêu Tiêu có thể nói là ngang tài ngang sức.

Rất nhanh cậu đã ghi được một bàn đẹp mắt và ăn chọn 3 điểm.

Tôi lặng im nhìn về phía dáng hình của ai đó, bất kể là cậu ấy có không thích mình đi chăng nữa, cũng không khỏi cảm thán, “Nhìn đi, chàng trai mà tôi yêu, lợi hại đến nhường nào.”

Lúc nghỉ giữa hiệp Thẩm Kiêu đi về phía chúng tôi???

Tôi có chút căng thẳng, đang do dự có nên đưa chai nước ra không thì Tiêu Tiêu từ đâu chạy tới,... Cậu ta không lấy chai nước trong tay Tiểu Bạch mà lại vớ đại chai nước trong tay tôi???