Chương 3

Tôi sững lại, Tiểu Bạch cũng sững lại, Thẩm Kiêu đang đi về phía chúng tôi cũng sững lại!!! Có lẽ chỉ duy nhất Tiêu Tiêu là vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta tự nhiên lấy chai nước từ tay tôi một cách thần kì, rồi nhanh nhẹn vặn nắp uống một ngụm, sau đó nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng rực, “Cảm ơn nhé!”

"???"

Tôi chau mày, không cho cậu ta chút mặt mũi nào, trực tiếp nói ra sự thật, “Không cần phải cảm ơn, chai nước này tôi không mang đến cho cậu.”

Và thế là, nụ cười rực rỡ của cậu ta cũng sững lại.

Tôi không nhịn được mà liếc một cái, cũng không quan tâm sắc mặt cậu ta biến đổi như thế nào.

Tiểu Bạch đã mang nước đến đây nhưng lại bị cậu ta ngó lơ, cậu ta không nể mặt Tiểu Bạch, vậy thì tôi không có lý do gì phải nể mặt cả!

Lúc này Thẩm Kiêu cũng đến nơi, tôi vừa mới giải quyết mớ hỗn độn này, mặt dù trên mặt vẫn giữ nét lạnh lùng nhưng trong lòng thì...

“Thẩm Kiêu cậu ấy sẽ không hiểu lầm chứ, sẽ không chứ???”

Tôi muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Đang vào lúc tôi lúng túng không biết phải làm sao thì Tiểu Bạch đặt chai nước của cậu ấy vào tay

tôi.

Tôi cầm lấy nhưng đầu óc trống rỗng, rõ ràng bình thường cũng được tính là một cô gái có đầu óc nhanh nhẹn, vậy mà đứng trước mặt Thẩm Kiêu sao tôi lại như ch.ết máy thế này.

Cho đến khi-------

Tiểu Bạch thản nhiên đưa tay ra đẩy một cái, tôi nhất thời mất thăng bằng, cuối cùng đổ cả người về phía cậu.

Cậu ấy cũng phản ứng rất nhanh, trực tiếp đưa tay ra đỡ lấy hai vai tôi.

Vừa mới đánh bóng xong, lòng bàn tay cậu còn ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi lại thấy không có chút phản cảm nào cả.

Sau khi tôi đứng vững, Thẩm Kiêu lịch sự thu tay về, tôi có chút căng thẳng, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, vừa hay bắt gặp ánh mắt kiên định của con bé.

Nó còn ra hiệu bảo tôi “hãy xông lên” rồi quay đầu đi không nhìn nữa.

Tôi cắn môi rồi quay lại đối diện với Thẩm Kiêu.

Các cô gái mang nước đến đây, người thì vui vẻ tươi cười, cười thì dịu dàng ấm áp.

Còn tôi, sau một hồi do dự, vẫn ngang ngạnh giữ lấy vỏ bọc “cao lãnh” của mình, trực tiếp tung chai nước cho cậu ấy, kèm theo 3 chữ ngắn gọn, “Nước của cậu.”

Không ai nói gì cả nhưng tôi dường như đã cảm nhận được tiếng thở dài bất lực của Tiểu Bạch. Chai nước sau bao trắc trở cuối cùng đã ngoan ngoãn nằm trong tay Thẩm Kiêu.

Cậu ấy không lấy làm bất ngờ, lúc nhận nước thì liền mở ra uống một ngụm rồi cười thật tươi, “Cảm ơn cậu nhé.”

Tôi cũng cười, "không nói gì".

Rất nhanh, lại tiếp tục vào trận rồi, Thẩm Kiêu đem chai nước bỏ lại vào tay tôi.

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Làm sao, đây là trả hàng hả?

Thấy tôi ngận ngự không cầm, Thẩm Kiêu lại cười, “Cầm hộ tôi một lát, khi nào xong trận, tôi sẽ mời các cậu một bữa.”

Tôi lúc này mới ngớ người, ngoan ngoãn đón lấy chai nước, nhưng vẫn không bỏ lỡ một chi tiết rất quan trọng.

Là “Các cậu” chứ không phải là “Cậu”...

Tôi còn chưa kịp đồng ý hay từ chối Thẩm Kiêu đã bị đồng đội của cậu ấy gọi đi rồi.

Đi được một đoạn, cậu ấy đột nhiên quay người, cười nói, “Bạn học Sở, nhớ giúp tôi quay video nhé.”

Tôi gật đầu như bổ củi, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra.

Nhưng video lần này quay không thuận lợi cho lắm, vì ước chừng nửa hiệp sau, Thẩm Kiêu và Tiêu Tiêu đột nhiên xảy ra đυ.ng chạm.

Không phải chỉ là một trận bóng bình thường thôi sao, cứ thoải mái mà đánh bóng thôi, vậy mà hai người không biết vì lí do gì nổi giận đùng đùng, như lửa với nước gặp nhau vậy.

Đó là người khác nghĩ vậy, còn tôi, sớm đã nhìn thấu bức màn đằng sau.

Hai người họ chính là đang GHEN!

Tiêu Tiêu có lẽ có ý với tôi, lại thấy tôi chủ động mang nước cho Thẩm Kiêu nên mới cố ý đối đầu với cậu ấy như vậy.

Thẩm Kiêu cũng nhất định không nhường, tôi đoán là lúc nãy nhìn thấy cảnh Tiêu Tiêu ngó lơ chai nước của Tiểu Bạch, muốn thay người thương tính sổ đây mà.

*Có thật là chị nhìn thấu không thể chị Sở ơiii*

Tôi thở dài, nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Tiểu Bạch, kết quả, con bé nhìn tôi với ánh mắt kiểu không thể tin được.

“Trần Sở, mày có ngốc không thế?"

"???"

Tôi cúi đầu nhìn nó, không khỏi hoài nghi.

Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, “Mày không nhìn ra à, Thẩm Kiêu thực ra thích mày đấy!”

Thẩm Kiêu, thích tôi???

Trầm mặc nửa ngày, tôi chậm chạp mở miệng, “Tao thấy cậu ấy thích mày.”

"..."

Tiểu Bạch lười giải thích tiếp, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay tôi rồi nói: "ca này khó quá, tao bó tay, mày tiếp tục vào việc đi."

Nhờ có sự nhắc nhở của Tiểu Bạch tôi mới nhớ ra việc chính của mình.