Chương 32: Bình yên ngắn ngủi

1419 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 32: Bình yên ngắn ngủi

Chương 32: Bình yên ngắn ngủi

Trong không gian thật yên bình Ưu Linh dịu dàng nói Thiên Long:

"Thiên Long, nơi chúng ta thuộc về không phải là nhân giới và là tiên giới. Cõi đó có tên là cõi trời Thiên Hoa, có núi Giao Linh kỳ vỹ và xinh đẹp. Anh là thần, em là tiên vì cảm ứng với sự thiêng liêng, mầu nhiệm của đất trời, cùng khởi tín tâm tu học. Chúng ta lại cùng có lý tưởng thiện lành bảo vệ chúng sinh, bảo vệ núi Giao Linh mà cùng nhau trở thành đội trưởng của Viễn Chi, cùng trải qua bao sinh tử, bao khó khăn. Có cả những thử thách, những hiểu lầm nhưng rồi cuối cùng chúng ta đã hiểu nhau và yêu thương nhau".

Khi nói đến đây thì Ưu Linh mỉm cười rồi nói:

"Nhớ về những kỉ niệm vui, lúc nào cũng làm cho chúng ta thêm phần vui vẻ và niềm hy vọng."

Thiên Long cũng mỉm cười.

Ưu Linh hơi giận dỗi: "Anh cười em, anh không tin phải không?" Hai má của Ưu Linh ửng hồng.

Thiên Long điềm đạm nói:

"Anh rất ngạc nhiên, nhưng anh cảm nhận được sự yên bình trong từng lời nói của em. Nhưng tại sao chúng ta lại đang ở nhân giới? Và anh không thể nhớ được điều gì?"

Nụ cười liền phai trên môi của tiên tử Ưu Linh, giọng ngậm ngùi, Ưu Linh nói cho Thiên Long nghe:

"Vì chúng ta gặp kiếp nạn, anh đã dùng Mạn Hoàng Sa Hoa độc nhất vô nhị trong tam giới để em được hồi sinh. Giây phút đó lại trùng hợp, đúng vào lúc con đường xuyên không giới mở ra, cho nên em và anh đã bị cuốn đến nhân giới này. Vòng Hoa Linh là linh vật của núi Giao Linh, chiếc vòng đã hóa hiện nên Hoa Linh Cung Tiễn, hình ảnh cuối cùng khi chúng ta nhìn thấy trước khi rơi xuống Hồ Bạch Lạc, cho nên anh cảm thấy thân thuộc là vì vậy. Vì cứu em, anh đã phải chiến đấu rất nhiều, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chút hơi sức còn lại anh cũng đã dùng nó công phá phong ấn của cây Bạch Xích. Vì thế, nội nguyên của anh đã không còn, khiến anh quên đi quá khứ."

Khi nghe tới Mạn Hoàng Sa Hoa, bỗng nhiên hình ảnh đóa hoa màu vàng rực rỡ, diễm lệ, khẽ nghiêng nhẹ về mình, thoáng qua trong trí của Thiên Long.

"Đóa hoa màu vàng rực rỡ, diễm lệ, hình như là anh có chút ấn tượng về nó". Thiên Long nói.

"Anh còn nhớ gì nữa không, Thiên Long". Ưu Linh nói trong khẩn trương.

"Không, anh không nhớ được gì thêm, anh chỉ thấy thoáng qua trong trí nhớ hình ảnh đóa hoa màu vàng rực rỡ, nhụy mảnh khảnh, cánh hoa uốn cong hướng lên trời". Thiên Long đáp lời.

Ưu Linh hơi buồn, nhưng biết rằng mọi việc đều có nhân duyên, nhất định Thiên Long sẽ sớm nhớ lại.

"Lúc nãy, em nằm mơ thấy gì, mà lại sợ hãi đến toát mồ hôi và gọi tên anh liên tục như vậy". Thiên Long hỏi Ưu linh.

"Đó là một cơn ác mộng. Anh biết không? Hoa Bỉ Ngạn là kết quả của lời nguyền lên đôi uyên ương yêu nhau thắm thiết. Lời nguyền đó chính là:" Người này hiện hữu thì sẽ không có người kia, hai người vĩnh viễn sẽ xa cách nhau, giống như lá và hoa của Bỉ Ngạn ". " Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Ngàn năm lá sinh, ngàn năm lá diệt. Hoa hiện hữu thì không có lá, lá hiện hữu thì không có hoa, tưởng niệm bao nhiêu cũng không gặp lại. Lá và hoa vĩnh viễn không có khả năng ở cùng thời kỳ tồn tại, đời đời kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau . "Bởi vì anh đã dùng Mạn Hoàng Sa Hoa cho em được hồi sinh, cho nên lời nguyền ấy đã vận vào số kiếp của chúng ta.

Trong giấc mơ, em và anh đã cùng nhau chạy trong rừng Minh Cát, chúng ta chạy về hướng Bảo Sơn Môn, nhưng trong thoáng chốc anh đã không còn bên em nữa. Em rất sợ đến một ngày lời nguyền đó sẽ linh ứng, em và anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhau." Ưu Linh nói.

Ưu Linh nói tiếp tục trong khi ánh mắt ánh lên niềm hy vọng:

"Thiên Long, Bảo Sơn Môn là một trong những cánh cửa có thể trở về cõi trời. Nếu thật sự Bảo Sơn Môn mở ra, anh sẽ cùng trở về với em chứ? Em nhớ Biên Niên lão tiên tử từng nói rằng Bảo Sơn Môn 1000 năm mới mở một lần, nếu bỏ qua cơ hội này, chúng ta sẽ không thể trở về cõi trời Thiên Hoa được".

Thiên Long phân vân trước tất cả lời nói của Ưu Linh, vì không còn ký ức, những chi tiết cứ mơ mơ thực thực.

"Anh nghi ngờ những lời em nói có phải không?" Ưu Linh nói.

"Anh không nhớ được, Ưu Linh à. Chỉ có một vài chi tiết quá mơ hồ. Với lại, anh có một cảm giác rất thân quen với Nguyệt Nhi, em ấy lại đeo Vòng Hoa Linh mà em nói, có phải em ấy cũng có liên quan đến quá khứ của anh không? Anh không thể bỏ em ấy ở lại, em ấy sẽ rất buồn và lo lắng khi không nhìn thấy anh". Thiên Long nói.

Ưu Linh hiểu những gì Thiên Long nói, bởi những gì Thiên Long nói là trước đây đều dành cho mình. Dù là trong sự nguy hiểm của Hương Tuyết Cầu, dưới Cây Vong Ưu, hay bao thử thách ở Đầm Nam Du, ở Đảo Hàn Nguyên, hay khi trở về từ Mắt thần trong trận chiến với Quỷ Sắt, hay những giây phút sinh tử dưới đáy Hồ Bạch Lạc, thì Thiên Long luôn tìm mọi cách để Ưu Linh nhìn thấy mình, để tiên tử được yên tâm.

Ưu Linh đầy bối rối, Ưu Linh dự định giải thích cho Thiên Long hiểu tất cả:

"Thật ra thì, anh Thiên Long, em là.."

Chưa kịp nói hết câu thì Nguyệt Nhi đã tiến tới chỗ của Ưu Linh và Thiên Long. Giả vờ như không nghe cuộc trò chuyện, Nguyệt Nhi nói trong sự bình tĩnh đến rợn người:

"Anh và chị đang nói chuyện gì vậy. Trời đã khuya lắm rồi. Sương đã rơi nhiều. Anh Thiên Long vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Anh nên nghỉ ngơi sớm".

Vừa nói, Nguyệt Nhi vừa đi về phía Thiên Long, kéo tay Thiên Long đi. Ưu Linh, chẳng thể nói thêm lời nào được. Ưu Linh dõi theo Thiên Long mà lòng suy nghĩ: "Chẳng lẽ thời điểm thích hợp chưa đến. Nguyệt Nhi có ơn cứu mạng ta và Thiên Long, em ấy lại yêu Thiên Long như vậy. Nếu Thiên Long nhớ lại quá khứ thì em ấy sẽ rất buồn. Mọi việc đều có nhân duyên sẽ đến lúc Thiên Long sẽ nhớ lại tất cả".

Một tuần nữa lại trôi qua, sau khi làm xong đề án tốt nghiệp, Nguyệt Nhi ước mong được đi du lịch nhưng vì nghe được cuộc nói chuyện của Ưu Linh và Thiên Long. Nguyệt Nhi tránh đi về vùng núi rừng vì cô lo sợ trong lòng Bảo Sơn Môn sẽ thật sự xuất hiện, Ưu Linh và Thiên Long sẽ trở về cõi trời. Từ đó, Nguyệt Nhi đòi cha mẹ đi du lịch ở miền Biển. Dù thời tiết vào mùa Đông thì không thích hợp lắm cho việc du lịch tại biển nhưng chiều theo ý con gái mình.

Cha và Mẹ của Nguyệt Nhi quyết định đi nghỉ mát ở Vịnh Cao Lương dưới núi Hồng Nhạn, cả Thiên Long và Ưu Linh cũng đi cùng. Ngày bước chân lên du thuyền ra biển là ngày mà Ưu Linh không bao giờ quên được, là ngày khắc sâu vào lòng của Ưu Linh thêm một vết thương vô cùng đau đớn.

Chương tiếp theo: Bảo Sơn Môn