Chương 33: Bảo sơn môn

1183 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 33: Bảo sơn môn

Chương 33: Bảo Sơn Môn

Trời chập choạng tối, những chiếc đèn bắt đầu thắp sáng trên boong của du thuyền, Nguyệt Nhi cùng Thiên Long đứng ngắm biển. Cha và Mẹ của Nguyệt Nhi đang nghỉ ngơi trong khoang thuyền, mọi việc thật êm đềm. Nhưng tâm của Ưu Linh không được an, Ưu Linh có cảm giác rất bồn chồn, e rằng có việc gì đó sắp xảy ra. Ngồi bên mạn thuyền Ưu Linh nhìn lên bầu trời ban đêm, đen như một hố mực khổng lồ. Gió biển mang hơi mặn phả vào mặt, gió se sắt khiến Ưu Linh cảm thấy lạnh người.

Ưu Linh cảm nhận Ngọc Khứ Hồi đang chuyển động, Ưu Linh lấy hết sức định tâm, lắng nghe hơi thở và tâm mình. Khi mở mắt lên, Ưu Linh không thể tin vào mắt mình, một vệt sáng màu hồng lúc ẩn lúc hiện trong không gian mênh mông của biển cả, liền sau đó lại xuất hiện hình ảnh hai hàng cây Đỉnh Thiên sừng sững giữa không trung, chẳng lẽ nào là dấu hiệu của Bảo Sơn Môn. Ưu Linh vô cùng kinh ngạc, làm sao Bảo Sơn Môn có thể xuất hiện trên biển, Ưu Linh không thể tin vào mắt mình, thì ra giấc mơ đêm trước chính là điềm báo mộng.

"Khi Bảo Sơn Môn xuất hiện, bước qua cánh cổng này thì sẽ có thể trở về cõi trời rồi". Ưu Linh thầm nghĩ như vậy mà vô cùng mừng rỡ, quên cả sự đau buồn, quên đi hoàn cảnh mình đang đối diện. Ưu Linh chạy nhanh lên boong thuyền, vừa chạy vừa nói và gọi Thiên Long:

"Thiên Long, Bảo Sơn Môn xuất hiện rồi, hai ta có thể trở về rồi".

Khi vừa đặt chân lên boong cũng là lúc Ưu Linh nhìn thấy Thiên Long đang bên cạnh Nguyệt Nhi. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thiên Long, nhìn sự hạnh phúc của Nguyệt Nhi trong vòng tay của Thiên Long. Khiến Ưu Linh nghẹn ngào đắng chát nơi cổ họng, nói chẳng nên câu, sự đau lòng ấy như vạn tiễn xuyên tâm. Còn cảm giác nào đau đớn, xót xa hơn, khi nhìn người mình thương bên người khác, nhưng không thể làm gì được. Không phải vì mình không thể bước tới mà vì mình bước tới sẽ làm cho người mình thương bị tổn thương, không thể bước tới vì một bước đi là muôn vạn nỗi đau.

Thấy Ưu Linh chạy đến, nghe lời của Ưu Linh thốt ra, Nguyệt Nhi thất thần không che giấu được nỗi sợ hãi đang biểu hiện qua nét mặt, trong khi Thiên Long vẫn vô tư hỏi Ưu Linh:

"Ưu Linh, có chuyện gì vậy?"

Giọng Ưu Linh nghẹn lại và khàn đặc, vội lảng tránh sang chuyện khác.

"Em thấy thuyền đi hơi xa nên nói với anh, để có thể quay lại gần bờ hơn". Ưu Linh nói.

"Không sao đâu Ưu Linh, hôm nay trời êm ả, nếu em lo vậy anh sẽ xuống xem sao". Thiên Long nói.

Nguyệt Nhi nói vội như muốn chặng đứng những lời tiếp theo của Ưu Linh:

"Chị Ưu Linh đừng lo lắng quá như vậy. Cha em đã dặn bác lái thuyền rồi sẽ không đi xa đâu, hôm nay trời thật đẹp thế này, em và Thiên Long còn dự định dùng thuyền nhỏ bơi ra một đoạn để tụi em có thể nhìn thấy những con sứa biển".

"Anh Thiên Long hãy đi lấy thuyền giúp em đi." Nguyệt Nhi nói trong gấp gáp.

"Nguyệt Nhi à, chị thấy.." Ưu Linh nói.

"Chị đừng nói nữa, lâu lâu em mới có dịp đi chơi cùng anh Thiên Long. Chị xem trời có giông bão gì đâu chứ." Nguyệt Nhi nói trong điệu bộ hờn dỗi, khó chịu, không muốn cho Ưu Linh nói thêm lời nào nữa.

Thiên Long rất chiều lòng Nguyệt Nhi, liền đi lấy thuyền.

Ưu Linh đứng trên du thuyền nhìn chiếc thuyền nhỏ bấp bênh trên sóng nước mà lòng không an, Ưu Linh có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng không sao ngăn cản được Thiên Long và Nguyệt Nhi.

Chỉ một 30 phút sau, gió biển bắt đầu thổi mạnh, giật mạnh cột buồm, những vệt hồng lóe sáng xuất hiện ngày càng nhiều trên nền trời tối đen. Những con sứa biển từ đâu tụ hội về, trên thân tỏa ánh sáng đủ màu sắc, cảnh vừa đẹp vừa toát lên vẻ bí hiểm, đáng sợ. Trong màn đêm, dưới ánh sáng mập mờ, chiếc thuyền chở Thiên Long và Nguyệt Nhi lúc ẩn lúc hiển, Ưu Linh không còn quan sát được nữa, trong lòng vô cùng lo lắng.

Ưu Linh biết khi Bảo Sơn Môn hé mở sẽ có sự chấn động, nên vội đi thả một chiếc thuyền nhỏ nữa xuống biển, Ưu Linh đi theo Thiên Long và Nguyệt Nhi. Mưa bắt đầu rơi, những làn mưa dữ dội bắt đầu trút xuống, những lằn sấm chớp như xé toạt cả bầu trời đêm. Ưu Linh cố gắng đưa thuyền vào nơi có ánh sáng của những con sứa nơi nàng nhìn thấy chiếc thuyền của Thiên Long lần cuối cùng. Vừa thâm nhập vào vùng ánh sáng ấy. Ưu Linh đã thấy Thiên Long và Nguyệt Nhi, hai người đang vướng vào Tảo Sao, thuyền không đi được nữa.

Ưu Linh thấy Tảo Sao thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Sao lại có những bụi Tảo khổng lồ này xuất hiện, đây là những hiện tượng bất thường". Ưu Linh vội đến gần, gọi Thiên Long và Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi sợ hãi trước cảnh tượng hãi hùng, khóc lớn và nép vào Thiên Long.

Ưu Linh la to qua màn mưa:

"Thiên Long hãy dùng ròng rọc nối thuyền của anh vào bên thuyền em, em sẽ kéo chiếc thuyền của anh về".

Những bụi Tảo Sao dưới biển sâu như con quái vật đưa những xúc tua quấn lấy như muốn nuốt chửng cả con thuyền. Trên bầu trời mưa như trút, tiếng sấm chớp vẫn không ngừng vang động. Hai con thuyền chòng chành trên từng đợt sóng. Thiên Long dùng hết sức mình điều khiển con thuyền vượt ra khỏi vùng Tảo Sao.

Ưu Linh dùng sức kéo của con thuyền của mình đến gần chiếc thuyền của Thiên Long.

Trong tư thế giằng co không ngớt, mưa càng lúc càng to, sấm nổ sáng choang trên bầu trời, những âm thanh răng rắc vang lên giữa không trung. Ưu Linh biết là Bảo Sơn Môn đang bắt đầu mở. Sức hút từ Bảo Sơn Môn tạo nên một luồng gió xoáy mạnh bao bọc xung quanh vùng Tảo Sao, gió thổi mạnh phần phật như hút cả người và thuyền về cửa Bảo Sơn Môn.

Chương tiếp theo: Đoạn trường