Chương 40: Đoàn viên

1287 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 40: Đoàn viên

Chương 40: Đoàn viên

Vì vết thương quá nặng, vừa chịu đựng độc dược của Mạn Hoàng Sa Hoa, độc dược của Tảo Sao, vừa dùng thân đỡ những đòn chí mạng của những lằn sét và sấm chớp cho Thiên Long và Nguyệt Nhi khiến Ưu Linh ngày càng yếu ớt và đuối sức. Tiên tử cố gắng gượng dậy, dùng những sức lực cuối cùng của mình đi đến núi Hồng Nhạn, đi được nửa ngày thì đã đến triền núi Hồng Nhạn.

Ưu Linh ngước nhìn lên thì thấy lộng lẫy cả một góc trời, hoa Bỉ Ngạn đỏ, Bỉ Ngạn vàng và Bỉ Ngạn trắng trải dài từng dãy, trông xa như một cầu thang bắc lên trời. Ưu Linh tiến đến gần với hoa hơn, nàng đưa tay nâng một bông hoa Bỉ Ngạn màu vàng đang vươn lên giữa một cụm bỉ ngạn đỏ, trông rất nổi bật, đẹp rực rỡ đến lạ thường. Nàng cứ bước đi trong vô định như vậy, giữa muôn ngàn hoa Bỉ Ngạn, giữa muôn ngàn đau thương trong tâm hồn mình.

Thiên Long cũng đã đến khu vực núi Hồng Nhạn, chàng đi xuyên qua rừng tre bạt ngàn xanh ngút. Những chiếc lá tre chao nghiêng rơi rụng lả tả. Lối mòn dẫn Thiên Long đến cánh đồng hoa Bỉ Ngạn ngút ngàn, cảnh tượng đẹp như mộng ảo đập vào mắt của Thiên Long. Chàng thấy hoa Bỉ Ngạn liền khởi lên ý nghĩ trong tâm trí mình: "Đây chính là loài hoa từng thoáng qua tâm trí của ta. Hoa có tới ba màu sắc như vầy ư." Từng làn gió mơn man lướt qua, từng bông hoa bỉ ngạn nhẹ nhàng lay trong gió. Trong tâm trí Thiên Long hiện lên hình ảnh của Mạn Hoàng Sa Hoa lung linh trong làn nước, khi nhìn thấy một bông hoa Bỉ Ngạn vàng đang vươn lên giữa một cụm hoa Bỉ Ngạn đỏ. Thiên Long vừa nghĩ ngợi về những lời nói của Ưu Linh vừa bước đi trong vô thức.

Mặt trời từ từ lặn xuống, trong ánh nắng vàng của chiều tà, dưới tán tre xanh mướt Thiên Long và Ưu Linh nhìn thấy nhau. Giữa tiên và thần là một vùng rộng lớn hoa Bỉ Ngạn. Ưu Linh không tin vào mắt của mình, nàng thầm nghĩ: "Thật sự có phải là Thiên Long hay không, hay vì quá mệt mỏi và trọng thương mà mình nhìn ra ảo ảnh."

Thiên Long nhìn thấy Ưu Linh lòng dâng lên một niềm vui mừng không thể tả. Một cảm giác tin yêu bỗng trào dâng trong lòng. Thiên Long rẽ hoa mà chạy về hướng Ưu Linh đang đứng. Ưu Linh xúc động vô vàn, một niềm vui quá lớn đang dâng lên trong tâm hồn của tiên tử. Ưu Linh cũng chạy thật nhanh về phía Thiên Long. Ưu Linh cảm nhận mình và Thiên Long trở về như trước đây, trong trẻo và hồn nhiên. Giọt nước mắt khẽ lăn trên má, trong khi tiên tử nghĩ: "Nếu anh đã bước về phía em thì em sẽ không lùi bước." Ưu Linh không ngăn được lòng mình, không ngăn cản được tình cảm của mình, Ưu Linh bước về phía Thiên Long mà lòng tràn ngập yêu thương.

Khi khoảng cách giữa thần và tiên chỉ còn đôi bước chân nữa, hạnh phúc cứ ngỡ như có thể chạm được thì không gian xung quanh ngưng đọng lại. Con đường xuyên không giới mở ra, Ly Kha và Tiểu Vũ xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Ưu Linh, Ly Kha liền cất tiếng nói:

"Ưu Linh, anh đến rước em trở về".

Ly Kha vội đến bên Ưu Linh. Thấy Ưu Linh bị trọng thương, Ly Kha liền truyền nội nguyên cho Ưu Linh. Tiểu Vũ thì vui mừng chạy ngay đến bên Thiên Long, giữ chặt Thiên Long trong tay.

Tiểu Vũ nói trong mừng rỡ:

"Thiên Long, anh không sao chứ. Em đến đón anh về".

"Cô là ai, sao cô biết về ta". Thiên Long đáp lời.

Tiểu Vũ vô cùng kinh ngạc, nhưng chợt hiểu ra, có thể Thiên Long trở thành người phàm cho nên sẽ không thể nhớ được những chuyện trước đây. Nghĩ tới đây, Tiểu Vũ nhìn Ưu Linh mà thêm căm giận, chỉ vì Ưu Linh mà Thần Thiên Long giờ đây không thể nhớ về quá khứ cũng như không nhận ra được mình là ai.

Thiên Long gỡ tay của Tiểu Vũ ra khỏi tay mình đi đến bên Ưu Linh. Đúng lúc ấy, Nguyệt Nhi xuất hiện. Nguyệt Nhi chạy đến bên Thiên Long, giằng lấy tay Thiên Long. Nói trong nước mắt:

"Anh về với em đi, anh luôn yêu thương em mà. Anh nói sẽ luôn bên em, sẽ luôn.."

Chưa kịp để Nguyệt Nhi nói hết, Tiểu Vũ dùng thần lực tung chưởng vào Nguyệt Nhi khiến Nguyệt Nhi văng ra xa.

"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi em có sao không?" Thiên Long vừa gọi vừa chạy đến đỡ lấy Nguyệt Nhi.

Trước tình cảnh ấy, Ưu Linh vô cùng đau lòng, không thể làm ngơ, tiên tử vừa phục hồi được chút sức lực liền thi triển thần thông. Nàng điểm di huyệt cảnh cáo Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bực tức nói: "Chị làm gì vậy, Ưu Linh?"

"Em đang làm gì thì đúng hơn? Nguyệt Nhi là người phàm, em thân là thần sao thể ra tay với người phàm như vậy. Chưa hỏi rõ nguyên nhân đã ra tay đánh người". Ưu Linh nói trong nghiêm nghị.

"Em, chỉ là muốn đưa thần Thiên Long quay về." Tiểu Vũ nói trong tức tối chưa chịu nhận lỗi của mình.

Lúc ấy, tiên tử Ly Kha liền lên tiếng nói:

"Con đường xuyên khôn giới không thể mở lâu, sẽ trái với quy luật đất trời. Các lão tiên tử đang đợi chúng ta quay về, không nên chần chừ nữa".

Ưu Linh quay sang nói với Ly Kha: "Em nhất định sẽ trở về vì em đang mang theo cả linh hoa và linh vật của núi Giao Linh, còn thần Thiên Long thì.. em sẽ hỏi anh ấy có muốn về cõi trời Thiên Hoa hay không?"

Ly Kha im lặng, khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt chứa đầy tâm sự của Ưu Linh. Ưu Linh tiến đến bên Thiên Long rồi nói:

"Thiên Long, anh có muốn về cõi trời Thiên Hoa cùng em không?"

"Ưu Linh, anh đã rất lo cho em. Nhìn em không sao, anh đã yên tâm nhưng lúc này anh không thể đi cùng em được. Em hãy xem Nguyệt Nhi có sao không, em ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Thiên Long nói.

Ưu Linh truyền tiên khí cho Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi tỉnh lại, tay vẫn nắm lấy tay Thiên Long không rời.

Nguyệt Nhi nhìn Ưu Linh nói: "Xin chị đừng đem anh ấy đi".

Ưu Linh khuôn mặt lạnh như băng nói: "Quyết định sẽ nằm ở Thiên Long, anh ấy muốn ở lại, chị tuyệt đối không ngăn cản".

Ưu Linh nhìn Thiên Long với ánh mắt buồn bã, nói: "Thiên Long, anh có trở về cùng em không?"

Thiên Long lưỡng lự rồi nói: "Anh không thể bỏ lại Nguyệt Nhi trong lúc này được".

Ưu Linh vừa nghe xong lời của Thiên Long, liền đứng dậy trong vô hồn, nghẹn ngào nói chẳng thành câu, nước mắt rơi từng giọt sau mỗi bước chân tiến về con đường xuyên không giới.