Chương 23: Trúng độc

——————-

"Sư tôn cho gọi con có gì ạ?" Giọng nói trầm tĩnh của thiếu niên vang lên.

Hồ Bạch Khương khẽ mỉm cười: "Ta hiện tại có việc gấp cần giải quyết, a Dật ở lại môn quản lí giúp ta một số việc, vậy thôi nhé."

Long Dật ngẩn người ra một chút: "Vâng...Sư tôn, người đi đâu vậy?"

"Ừm...ở phía bắc có một tên yêu quái, chưởng môn nhờ ta qua đó xử lí nó, cũng không phải khó khăn gì."

"Ngươi ở lại đây, ta đi trước."

—————————————

Quả thực tên đó không khó nhằn gì, nhưng Hồ Bạch Khương vẫn bị nó chơi một vố trước khi chết. Nghĩ đến cái thứ khói đỏ nó bắn vào người mình, y liền cảm thấy cả cơ thể khó chịu cực kì, vẫn là nên nhanh chóng quay về với tiểu (không nhỏ tí nào) đồ đệ.

Về đến nhà, cả người y vẫn không bớt khó chịu, ngược lại còn nóng lên từng hồi. Dần dần, y liền biết bản thân trúng cái gì.

"Ư...ưm" Tiếng rên nỉ non bật thốt ra khỏi miệng ngọc, trực tiếp khiến thiếu niên ngoài cửa ngơ ngác, ©ôи ŧɧịt̠ hắn không có liêm sỉ mà cương lên.

Đầu óc Hồ Bạch Khương bắt đầu mụ mị, hai chân khép lại chà sát vô nhau, mong muốn giảm bớt ngứa ngáy ở hυyệŧ nhỏ. Tay y bắt đầu không tự chủ được nữa, mò vào trong lớp y phục, xoa bóρ ѵú lớn cách một lớp vải bọc, vẻ mặt mê mang.

Có lẽ vì cảm thấy không đủ, tay còn lại của y cởi dần lớp y phục, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ mà tuốt, miệng bật thốt ra từng tiếng rên dâʍ.

Tất cả những cảnh dâʍ ɖu͙© vừa rồi đều bị Long Dật đứng ngoài cửa nhìn thấy. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, ©ôи ŧɧịt̠ dưới đũng quần cương cứng phát đau. Hắn hoàn toàn không kiềm chế được bản thân thêm một giây nào nữa, Long Dật thô bạo đập cửa xông vào, nhào đến bên giường Hồ Bạch Khương.

Hồ Bạch Khương ban đầu còn mờ mịt, sau khi nhận rõ là ai, hai con ngươi liền co rút lại:

"Không...ư..con, ra ngoài..." Y né tránh Long Dật, tầm mắt lại không nghe lời va vào đũng quần phồng to của hắn.

Đây là lần đầu tiên Long Dật chống lại lệnh của Hồ Bạch Khương, hắn ôm chầm lấy cả người y, gấp không chịu nổi mà hôn lên môi sư tôn hắn, ngấu nghiến day mυ"ŧ từng cánh môi hồng. Không biết sao hôm nay gan lại lớn hơn, hắn thò lưỡi vào trong khoang miệng ấm áp của sư tôn hắn, cướp đoạt toàn bộ khí cùng nước bọt bên trong, hôn đến mức Hồ Bạch Khương thở không nổi, âm thanh chụt vang lên khắp phòng.

Độc dược lan ra thấm đều cơ thể nhanh dần, giờ đây Hồ Bạch Khương không cựa quậy nổi nữa, cơn nứиɠ tình cứ thế tăng lên, làm y có xúc động muốn đè Long Dật xuống, tự mình ngồi lên ©ôи ŧɧịt̠ thô to đó cho bớt nứиɠ.

Không được...đây là đồ đệ y mà...

Trong lúc y còn đang đấu tranh tư tưởng, Long Dật đã ngồi ngay dưới háng y, cúi người xuống ngậm ©ôи ŧɧịt̠ Hồ Bạch Khương vào miệng hắn.

"Aa!..Không..ư...không được...a Dật...ứm...nhả ra..." Long Dật bỏ qua lời nói của y, hắn chuyên tâm bú ʍúŧ hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ này, hết hóp miệng rồi lại dùng đầu lưỡi chọc chọc lỗ tiểu, Hồ Bạch Khương bị hắn trêu chọc thở dốc rêи ɾỉ liên tục, chẳng bao lâu đã bắn hết vào miệng hắn.

"Sư tôn...con thích người, rất thích người, muốn cᏂị©Ꮒ người..."

Không đợi Hồ Bạch Khương trả lời, tay hắn đã mò đến lỗ hυyệŧ y, sờ sờ hai mép hυyệŧ đẫm nước, hai ngón tay liền chen vào lỗ nhỏ.

"Không, a Dật...ha...ra ngoài..." Y vặn vẹo thân thể, cảm nhận rõ ràng hai ngón tay trong hυyệŧ khiến y có chút khó chịu

"Sư tôn, người ướt như này rồi, đừng mạnh miệng nữa, để đồ nhi giúp ngài mà" Hắn nói rồi liền động ngón tay móc ngoáy, càng ngoáy nước hυyệŧ lại tuôn ra càng nhiều, như suối chảy ướt hết ga giường bên dưới.

Bỗng chạm tới một điểm nhô lên bên thịt hυyệŧ, Long Dật lập tức móc mạnh vào:

"Aaa!..không...ư...ớ...ưm~" Điểm nứиɠ bị hành hạ làm Hồ Bạch Khương giật bắn người, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng y.

Long Dật trêu chọc hυyệŧ nhỏ xong liền lấy một lượng lớn nước dâʍ tiến đến c̠úc̠ Ꮒσα, bôi nước hυyệŧ nhớp nháp lên cửa động. Hắn cắm ngón tay vào, trêu đùa c̠úc̠ Ꮒσα không khác gì lỗ hυyệŧ kia, cho đến khi bên trong lỗ ẩm ướt trơn trượt mới rút ngón tay ra.

Long Dật cởi bỏ từng lớp quần áo cho hắn và cả sư tôn của hắn, hai ©ôи ŧɧịt̠ thô to như hai khúc gỗ loã lồ trong không khí. Hồ Bạch Khương nhìn vào nó, tâm trí bắt đầu hoang mang...

Chỉ là không để y có cơ hội suy nghĩ, Long Dật đã nắm lấy eo y kéo lại gần, bản thân hắn cũng đưa hai ©ôи ŧɧịt̠ đến trước cửa lỗ rồi đâm vào.

Đầu ©ôи ŧɧịt̠ dần tiến vào trong, lỗ hυyệŧ cũng c̠úc̠ Ꮒσα đều bị ©ôи ŧɧịt̠ nong rộng ra, Hồ Bạch Khương căng thẳng quá mức, hai cái lỗ đều siết chặt lại, thít ©ôи ŧɧịt̠ Long Dật không chịu cho nó vô sâu hơn.

Hắn khó chịu, thế nhưng cũng không thể cứng rắn ȶᏂασ vào, chỉ đành tiếp tục trêu đùa hết điểm dâʍ này đến điểm dâʍ khác của sư tôn hắn, nhéo rồi miết hộŧ ɭε, chẳng mấy chốc nước hυyệŧ tuôn đầy giường, y đã thả lỏng không ít. Long Dật không chần chờ nữa, ȶᏂασ một phát cả cây hàng vào trong hai lỗ:

"Aa!..hức...căng...ớ...căng quá..a~" Hồ Bạch Khương rêи ɾỉ, ngay sau đó y liền tiếp nhận những cú giã liên tục vào hai lỗ dâʍ từ Long Dật, hắn như con ngựa điên thoát cương, liên tục cày cấy trên người y, ȶᏂασ y đến cả người đều nảy lên, âm thanh va chạm của da thịt vang liên tục.

Bên trong hυyệŧ, tử ©υиɠ bị ©ôи ŧɧịt̠ dập đến mở ra, cam chịu bị cây hàng đóng cọc không ngừng, ȶᏂασ đến mức chủ nhân nó hai mắt trắng trợn, chỉ biết há miệng kêu dâʍ. Cú© Ꮒσα cũng không thoát khỏi số phận, bị giã không thương tiếp, nước hυyệŧ cùng mật dịch thi nhau trào ra, cho biết rốt cuộc chủ nhân nó nứиɠ đến mức nào.

Cứ thế, Hồ Bạch Khương bị Long Dật dùng hai ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ cả người, ȶᏂασ hết tư thế này đến tư thế khác, từ chỗ này đến chỗ kia, cho đến khi độc dược trong người y hết mới chịu ngưng.

————————————

Hồ Bạch Khương chỉ chỉ cây trúc.

Long Dật: Sư tôn, người muốn cᏂị©Ꮒ ở đây hả?

Hồ Bạch Khương: Không, đi ra ngoài đó đứng nguyên ngày đi

Long Dật:...

___________________

Chương này dạo đầu là chính, chứ chit ít ít hoi.

Mọi người thích thì vote cho tui nhaa, để Tết mình vừa bão chương vừa ăn mừng vote luôn hí hí.😄😄