Chương 26: Năm mới

_____________

"A Dật, A Dật, phu quân, dậy thôi anh ơi" Hồ Bạch Khương líu ríu gọi Long Dật.

Hắn chậm rãi tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy vợ mình đang ngồi trên người mình.

Hồ Bạch Khương đã tỉnh từ rất sớm, em đã thay một bộ y phục mới, đỏ trắng đan xen, vải gấm cùng mẫu mã sang trọng. Cả người đeo đủ loại trang sức vàng ngọc, rực rỡ xinh đẹp lại lộng lẫy đến loá mắt.

Long Dật nhìn đến mê mẩn, hai tay ôm lấy eo em, kéo xuống hôn cả buổi sáng ,làm môi em sưng đỏ hết mới chịu dậy.

Tiểu hồ ly bĩu môi, thúc giục hắn thay đồ nhanh lên rồi lại kéo hắn ra ngoài.

Bên ngoài náo nhiệt cực kì, hoa lá nở rộ toàn bộ, diễm lệ cả trời. Xung quanh họ là những tốp người chơi đùa cười nói, trẻ em đi xin lì xì, không khí tết bao trùm lên cả phố, nhìn thôi cả người đều rạo rực hân hoan.

Hồ Bạch Khương ham chơi, kéo Long Dật đi góp vui đủ trò, đi đến khi mặt trời lên cao tận đỉnh đầu mới chịu về.

Vừa về đến nhà, tiểu hồ ly hưng phấn bừng bừng kéo hắn vào phòng ngủ. Em đẩy cả người hắn ngả xuống giường, bản thân ngồi lên ngay đũng quần hắn. Em nằm sấp trên người hắn, nỉ non bên tai:

"Phu quân, ra ngoài có thể đừng nhìn chằm chằm em theo cách đó được không? Người ta ngại lắm đó, rõ ràng ở nhà em cho anh nhìn hết mà..." Hồ Bạch Khương đỏ mặt, em có thể chắc chắn rằng người khác sẽ không nhận ra ánh mắt đó của hắn, dù sao thì nó cũng giống như hắn cố tình trêu em hơn.

Quả nhiên, hắn khẽ cười: "Ở nhà nhìn nhiều thì sao chứ, anh lúc nào cũng muốn nhìn phu nhân mình khoả thân đỏ mặt dâʍ đãиɠ cả, không nhìn được liền thèm nhớ"

Nói rồi, hắn ôm lấy eo em, một tay đè mông em xuống, xong lại cố tình nâng hông, cạ đũng quần hắn lên em.

Hồ Bạch Khương phồng má, biết hắn muốn, em cũng cạ ngược lại như đáp lời. Em ngồi thẳng dậy, chậm rãi từ tốn tháo bỏ từng lớp trang sức đến y phục.

Da thịt trắng nõn mềm mại như đậu hủ hiện ra từng chút một, Long Dật nhìn đến nóng mắt, cả người nóng lên, hưng phấn dồn hết xuống hai ©ôи ŧɧịt̠ thô to nằm dưới đũng quần, làm nó gồ lên một cục lớn.

Sau một lúc thì tiểu hồ ly cũng đã cởi sạch, lúc này trên người hắn là một bé tuyết hồ tóc tai trắng muốt, cơ thể nóng bỏng đẫy đà với cặρ √υ" lớn như cặp bưởi, núʍ ѵú lại to đỏ như quả nho. Phía dưới tiểu hồ ly là ©ôи ŧɧịt̠ thanh tú và hai trứng dái, nơi hυyệŧ múp đang ngồi tiếp xúc với đũng quần Long Dật, chỉ có hộŧ ɭε to đỏ như viên kẹo kiêu ngạo vươn cao ra.

Long Dật hơi thở nặng nề, lại thích thú nhắm đến le đĩ nhéo mạnh một cái:

"Không uổng công ngày nào cũng chơi nó, giờ đã to ra như này, không trốn được vào hai mép nữa."

Hồ Bạch Khương giật mình, trong thoáng chốc khi le bị nhéo đã tê dại cả người, hυyệŧ nứиɠ mấp máy chảy nước dâʍ thấm ướt đũng quần Long Dật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ©ôи ŧɧịt̠ ẩn dưới càng cương to.

Hắn thích thú cảm nhận phản ứng của em, lại tiếp tục trêu đùa hộŧ ɭε, niết rồi lại day ngắt, hành hạ không thương tiếc, dù vậy vẫn khiến dâʍ hồ nứиɠ sung sướиɠ cao trào, liên tục vặn vẹo mông mụp.

"Aa..ư..ư...ứm~" Le vốn là chỗ dâʍ đãиɠ nhất trên cơ thể tiểu hồ ly, làm sao em có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này chứ, bị chơi chút xíu đã lêи đỉиɦ mà bắn tinh mất rồi.

Cuối cùng chịu không nổi nữa, Hồ Bạch Khương vạch quần Long Dật, móc ra hai ©ôи ŧɧịt̠ to dài của hắn, dùng tay quen đường tuốt lên xuống mấy cái, sau đó liền nâng hông lên, để hai ©ôи ŧɧịt̠ nhắm ngay hai lỗ đĩ rồi ngồi xuống.

"ha~" Đến khi hai đầu ©ôи ŧɧịt̠ đều vào được bên trong, tiểu hồ ly nhẹ thở ra một hơi, hυyệŧ nhỏ cùng c̠úc̠ Ꮒσα liên tục co bóp tiết ra nước dâʍ, thít chặt đầu ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

Long Dật chịu không nổi hình ảnh dâʍ ɖu͙© như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn nắm lấy eo em dập xuống một phát thật mạnh:

"Aaa!...ha..hức..anh chơi xấu...muốn bị đâm thủng mất rồi...ư.." Hồ Bạch Khương nức nở, hai cây hàng thô dài như thế lại ȶᏂασ thẳng một phát nguyên cây, còn chuẩn xác nhắm vào tử ©υиɠ và điểm G, đâm một cái làm bụng em xót muốn xỉu.

Long Dật áp bàn tay to của hắn lên bụng em xoa xoa nhẹ, còn tiện tay vẽ hình dạng ©ôи ŧɧịt̠ hắn đang gồ trên bụng em.

Đợi một chút xíu thì bụng cũng bớt xót rồi, Hồ Bạch Khương chống hai tay lên ngực hắn, bắt đầu động hông di chuyển lên xuống. Hυyệŧ múp cùng c̠úc̠ Ꮒσα đều quen thuộc phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự, hộŧ ɭε cũng bị lông ©ôи ŧɧịt̠ dập đến sưng đỏ đáng thương, dâʍ ɖị©ɧ từ hai động đĩ phun ra không ngừng, tưới ướt cả hòn dái cùng lông ©ôи ŧɧịt̠ Long Dật.

Ở phía trên, vì tầng suất lên xuống liên tục, cặρ √υ" lớn của tiểu hồ ly cũng lên xuống theo nhịp, cảnh tượng dâʍ ɖu͙© cùng cực. Long Dật nhìn mà nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠, hai tay hắn nắm giữ hai núʍ ѵú để nó đứng yên, mặc kệ bầu vυ" trắng sữa vẫn còn đang chao đảo kia.

Hồ Bạch Khương chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn liên tục ập tới, tiểu hồ ly lêи đỉиɦ hết lần này đến lần khác, nước hυyệŧ cùng mật dịch đều như suối tuôn ra:

"Phu quân..hức...ư..giúp..giúp em với...a..chịu..ha..chịu không nổi..ứm~" Em gần như ngã gục trên người hắn, hai ©ôи ŧɧịt̠ cứ dập liên hồi vào điểm nứиɠ, sướиɠ đến tay chân bủn rủn hết, hoàn toàn không chống chịu được.

"Được, ngoan, đưa vυ" đến miệng anh"

Tiểu hồ ly nghe lời đưa chồm đến ưỡn ngực lên, đưa bầu vυ" còn đang rỉ sữa đến miệng hắn. Đồng thời Long Dật nắm lấy eo em, liên tục dập vào hai cây hàng thô dài.

"Aaa..ớ..ư..chậm...ớ..ớ..chậm thôi anh...ứm...ơi...aaa..." Hồ Bạch Khương trợn mắt lêи đỉиɦ, núʍ ѵú phun ra dòng sữa thơm ngọt vào thẳng miệng Long Dật, bên dưới ©ôи ŧɧịt̠ em không biết đã bắn bao nhiêu lần, hυyệŧ nhỏ cùng c̠úc̠ Ꮒσα vẫn rất hăng hái mà phụt nước dâʍ.

Nhìn lại ngoài trời, cũng đã chiều rồi.

_____________

Thích thì vote cho tui nhee, rất cảm ơn quí zị❤️❤️