Chương 15: Cho nên nàng không trách hắn

Lần này là thật sự thuận lợi trở về Tiêu Dao điện, còn chưa đi vào, Yêu Yêu liền cảm nhận được áp suất thấp tồn tại.

Không phải là...Phượng Hành đã trở lại chứ?

Lúc này nàng mới có chút sợ hãi, do dự ở cửa Tiêu Dao điện, chính là không dám đi vào.

"Đã trở lại rồi sao?" Thanh âm thanh lãnh vang lên sau lưng Yêu Yêu, nàng lập tức cứng người lại, động cũng không dám động.

Nếu ngôn ngữ là thực thể, sợ là hiện tại nàng đã sớm bị thiên đao vạn quả đi.

Nàng khô cằn mà quay đầu lại bày ra một nụ cười lấy lòng, chỉ dám nhìn ngực Phượng Hành: "Phượng Hành..."

"Lại đây."

Yêu Yêu ngoan ngoãn đi qua.

"Ta không phải đã nói không được đi ra ngoài sao?"

Yêu Yêu âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Có nói qua."

"Nhưng nàng biết còn cố phạm vào."

Yêu Yêu vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu phủ nhận nói: "Có người tìm ta nói chàng muốn ta ra ngoài gặp chàng!"

Phượng Hành lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Yêu Yêu dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao?"

Quả nhiên, Phượng Hành là người hiểu nàng nhất.

Yêu Yêu không có biện pháp, đành phải nói đúng sự thật, trừ bỏ chuyện nàng chỉnh Hoàng Hậu, cả chuyện ngẫu nhiên gặp Minh Nguyên Đế cũng nói ra.

Phượng Hành vừa nghe được Yêu Yêu nhắc đến Minh Nguyên Đế, mặt liền đen, toàn bộ con ngươi đều tối tăm làm Yêu Yêu đang tự thuật cũng không khống chế được run lên -- Phượng Hành như vậy, nàng rất sợ.

Còn may sau khi nghe Yêu Yêu cường điệu "Minh Nguyên Đế đã hoàn toàn không nhớ rõ việc đã từng gặp nàng", sắc mặt Phượng Hành mới hơi hòa hoãn lại, nàng mới yên lòng.

Sau khi Yêu Yêu nói xong, thấp thỏm bất an mà nhìn Phượng Hành, e sợ hắn tức giận.

Nhưng thật ra nàng suy nghĩ nhiều, bởi vì Phượng Hành từ đầu đến đuôi căn bản là không thể bình tĩnh, hắn mặt vô biểu tình mà dắt tay Yêu Yêu, lực đạo dần dần tăng lên, Yêu Yêu chỉ cảm thấy lại nặng lên một chút thì xương tay nàng cũng nát mất, chỉ có thể khóc nức nở xin tha: "Đau..."

Lúc này hắn mới thả lỏng lực đạo, cưỡng chế lửa giận tràn đầy trong lòng chính mình: "Về sau, không được đi ra ngoài."

Yêu Yêu thực ủy khuất, cho dù trước mắt Phượng Hành cười với nàng, nàng lại cảm thấy nụ cười này còn khó coi hơn khóc. Nàng rất muốn đồng ý với Phượng Hành từ tận đáy lòng, hứa hẹn nói nàng nói được làm được, nhưng nàng cũng hiểu rõ, trong chỗ sâu nội tâm nàng không hiểu sao bắt đầu nảy mầm phần khó hiểu kia.

Vì sao không cho nàng ra ngoài? Sợ nàng gặp được Minh Nguyên Đế sao? Nhưng nàng rõ ràng đều đảm bảo lập trường kiên định của chính mình! Vì sao không tin nàng?

"Có nghe hay không?"

Lực đạo nắm lấy cổ tay nàng lại tăng thêm, Yêu Yêu mê mang mà nhìn ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch kia, nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe được."

Phượng Hành theo ánh mắt nàng nhìn qua, khi nhìn thấy cổ tay trắng nõn của nàng bị nắm đến đỏ lên, hình ảnh nhìn thấy ghê người này làm hắn đột nhiên buông lỏng tay ra, hắn ôm lấy Yêu Yêu: "Ta chỉ là sợ mất đi nàng mà thôi."

Yêu Yêu ngốc ngốc mà bị hắn ôm ở trong l*иg ngực, thật lâu sau mới ôm lại hắn: "PHượng Hành, đừng sợ."

Phượng Hành khác với những người khác, nàng vẫn luôn rõ ràng.

Cho nên nàng không trách hắn, nàng chỉ đau lòng.

*

Khi nhìn đến hạ nhân quỳ đầy đất, nội tâm Yêu Yêu không hề gợn sóng, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn Phượng Hành: "Ta muốn ăn hoa hồng tô, chàng làm cho ta đi."

Khác với quá khứ nàng chỉ chờ ở chủ điện chờ ăn, Yêu Yêu đi theo Phượng Hành vào phòng bếp nhỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên, Yêu Yêu nhìn thấy Phượng Hành xuống bếp vì mình.

Yêu Yêu đỡ mặt, hoa si nhìn hắn trước sau như một -- thật là đẹp mắt, như thế nào cũng nhìn không đủ.

Có lẽ là do nhìn quá trình làm ra, hoa hồng tô lần này, Yêu Yêu ăn đến vô cùng thỏa mãn, đầy miệng thơm ngọt, là một lần ăn ngon nhất.

Sau khi Yêu Yêu ăn xong cũng không chạy đi chơi, mà nằm ở trong lòng ngực Phượng Hành bồi hắn đọc sách. Chỉ tiếc nàng rốt cuộc không phải người có thiên phú học tập, chỉ trong chốc lát liền mơ màng sắp ngủ.

Nảng ngủ cũng không an ổn, luôn muốn tìm được vị trí thoải mái mà cọ cọ, Phượng Hành cứng.

Tối nay Phượng Hành cũng không khắc chế du͙© vọиɠ của chính mình, thấy phản ứng ở dưới thân, hắn liền bế ngang Yêu Yêu đi vào nội thất.

...

Tuy là Yêu Yêu mệt mỏi, cũng bị hắn đấu đá lung tung làm cho muốn ngừng mà không được.

Lần này thế công của Phượng Hành rất là hung ác, Yêu Yêu lại hoàn toàn đem chính mình ném vào bể dục, không có biểu hiện ra ngoài chút không thoải mái nào.

Thẳng đến khi hai người cùng nhau cao trào, khóe mắt Yêu Yêu phiếm hồng mới hoàn toàn ướŧ áŧ.

Nàng không biết, rốt cuộc là thứ gì biến chất.

Mà muốn suy nghĩ thêm cũng không chịu nổi sự mệt mỏi sau khi vận động kịch liệt, Yêu Yêu nhanh chóng nhắm hai mắt lại, Phượng Hành cũng thế.

Chỉ là sau nửa đêm...

Phượng Hành vốn đang nhắm mắt liền chậm rãi mở mắt ra, ở trong bóng đêm phảng phất như ánh mắt lang sói cuối cùng cũng tìm được con mồi.

Quả thực là như thế, Yêu Yêu không ở trong lòng ngực.

***

Tác giả: Ta là mẹ ruột, chương này là vì chương sau thỏa mãn ác thú vị mà thôi.

Editor: hôm nay nổi hứng edit liền một mạch cho các nàng. Có lẽ sau truyện này t sẽ nghỉ 1 thời gian vì không tìm được hố mới để edit. Ai biết truyện convert nào ổn ổn thì bảo t nhé, để t xem có mở hố mới được không. Thanks.