Chương 16: Thật là quá đau

Phượng Hành liền biết, cả ngày dính người ỷ lại, là cáo biệt.

Thật ra hắn có mơ thấy một màn đêm nay nàng rời đi này, bao gồm cả việc nàng bị người phát hiện sau đó nháo tới chỗ Hoàng Hậu kia....Chuyện sau đó, không cần đoán, cũng không cần nói cũng biết.

Tiếng tim đập giữa không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng, Phượng Hành xoay người xuống giường, chỉ mới đi vài bước liền nhìn thấy Yêu Yêu ngồi ôm đầu gối ở bậc thang của chủ điện, đưa lưng về phía hắn.

Giống như trong giấc mơ.

Nàng không lập tức rời đi, mà ngồi ở bậc thang, tự hỏi quyết định cuối cùng.

Ở trong mộng, cuối cùng nàng vẫn rời đi.

Còn hiện tại thì sao?

Phượng Hành không phát ra tiếng động nào, trong lòng hắn còn ôm một tia hy vọng, đứng ở nơi tối tăm chờ nàng ra quyết định.

...

Yêu Yêu xác thật muốn rời đi, nhưng khi thật sự tới một khắc kia, nàng lại luyến tiếc.

Nàng đi rồi, Phượng Hành làm sao bây giờ?

Nhưng mà trước kia bên người Phượng Hành cũng không có chính mình tồn tại không phải sao? Yêu Yêu tự an ủi chính mình như vậy, lại vẫn dừng bước chân.

Vẫn là nghĩ lại đi.

Nàng nghĩ đến phải rời khỏi cũng không phải chân chính rời đi. Yêu Yêu chẳng qua là muốn cho nàng cùng Phượng Hành không gian để có thể bình tĩnh lại một chút -- tính cách của Phượng Hành rất cực đoan, du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, có liên quan đến việc từ nhỏ hắn chỉ cô đơn lẻ bóng, nói được dễ nghe chút, Phượng Hành thiếu tình yêu thương. Yêu Yêu biết Phượng Hành yêu nàng, tương tự, nàng cũng yêu Phượng Hành.

Nhưng mà yêu không phải là trói buộc.

Còn tiếp tục như vậy, phần yêu này rất nhanh sẽ bị mài mòn đến hầu như không còn gì. So với sự khổ sở mang đến khi tạm thời rời đi, Yêu Yêu càng sợ việc sự thống khổ khi bọn họ hoàn toàn phải tách ra.

Củ Cải có nói qua, nếu nàng sẽ đau lòng vì một nam nhân, vậy nàng liền xong rồi.

Yêu Yêu nghĩ nghĩ, nàng thật sự là xong đời rồi.

Nàng xoa ngực, thật là quá đau, loại đau đớn này là khi nàng biết chính mình xong đời rồi.

Ngước mắt nhìn ánh trăng thanh lãnh, Yêu Yêu thở dài, một khắc nàng đứng dậy kia, tâm nàng còn lạnh hơn so với ánh trăng.

"Yêu Yêu."

"..." Thanh âm quen thuộc dễ nghe đột ngột vang lên vào lúc này, Yêu Yêu ngây ngẩn cả người, nàng quay đầu lại, lại thấy Phượng Hành đi ra từ góc tối tăm kia.

Yêu Yêu không biết hắn đứng bao lâu mà chính mình thế nhưng không hề phát hiện. Không, nàng căn bản không nghĩ tới Phượng Hành sẽ tỉnh lại vào ngay lúc này...

Rõ ràng...Trong lúc bọn họ mây mưa, nàng có sử dụng mị thuật với hắn.

"Chàng...Chàng sao lại tỉnh?" Yêu Yêu không khỏi lui về sau vài bước, nàng cảm thấy, Phượng Hành giờ phút này tựa hồ trở nên thực xa lạ.

"Có phải tò mò vì sao thi triển mị thuật với ta không có hiệu quả không?" Phượng Hành từng bước ép sát, thẳng đến khi đem Yêu Yêu giam trong vòng tay của chính mình, "Yêu Yêu, ta khác với những loại phế vật ý chí bạc nhược kia. Nàng không phải vẫn luôn biết sao?"

Nhưng sau khi nghe xong, Yêu Yêu lại ngoài ý muốn giống như đi vào cõi thần tiên.

Lần đầu tiên nàng dùng mị thuật với Phượng Hành là khi nàng hỏi hắn: "Chàng có yêu ta hay không?"

Mà lúc ấy hắn nói -- "Yêu, so với nàng yêu ta còn nhiều hơn."

"Phượng Hành...Ngô?"

Không chờ nàng tiếp tục nói xong, Phượng Hành dùng lòng bàn tay xoa lên cánh môi của nàng, giọng nói khàn khàn: "Một khi nàng mở miệng ta sẽ mềm lòng, cho nên không cho nói."

"..." Thật bá đạo, Yêu Yêu trừng mắt nhìn lại hắn.

Trong đêm đen, ánh mắt nàng thanh triệt, Phượng Hành rũ mắt không hề nhìn nàng, hắn lại mở miệng lần nữa: "Ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng vẫn chọn rời đi. Vì sao? Ta đối với nàng không tốt sao?"

Yêu Yêu vội vàng lắc đầu, muốn mở miệng giải thích lại bị ngăn lại.

"Yêu Yêu, nàng có phải cảm thấy ta không cho nàng ra khỏi điện là biến tướng của việc ta cầm tù nàng, không cho nàng tự do đúng không."

Lúc này đây, Yêu Yêu không nhanh chóng trả lời, nàng chỉ trầm mặc mà nhìn Phượng Hành.

Phượng Hành lại bị nàng cam chịu làm cho cực kỳ khổ sở, hắn bắt đầu hối hận vì sao chính mình phải nói ra những lời đó. Nhưng trong lòng không còn lý trí đang điên cuồng thiêu đốt, Phượng Hành cơ hồ là hồng hốc mắt, lấy môi hắn hung hăng mà nghiền áp cánh môi mảnh mai phấn nộn của Yêu Yêu, mỗi khi nói một chữ, Yêu Yêu có thể nếm đến mùi máu tươi do cánh môi bị cắn xé.

"Ta muốn cho nàng biết, chân chính bị cầm tù là cái gi."

***

Tác giả: Có phải đã lâu không ăn thịt không, chương sau có thịt.