Chương 17: Đau! (H)

Yêu Yêu bị giam vào phòng tối.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết, hóa ra phía sau giường bọn họ nghỉ ngơi còn có một cái phòng tối như vậy tồn tại.

"Thật đúng là duỗi tay không thấy năm ngón..." Yêu Yêu thu hồi tay của chính mình, đem chính mình cuộn tròn ở trong góc, sâu kín mà thở dài.

Phượng Hành quả nhiên là nói được làm được.

Yêu Yêu đá đá xích sắt ở dưới chân, phát ra âm thanh leng keng rung động do cọ xát trên mặt đất -- nhưng mà Phượng Hành vẫn là Phượng Hành yêu Yêu Yêu kia, hắn ngay cả khóa trụ nàng cũng đều luyến tiếc.

"Nhưng mà Phượng Hành à, nơi này tối quá." Yêu Yêu cũng không biết chính mình bị nhốt bao lâu, có lẽ không đến một canh giờ, có lẽ qua một ngày, nàng bị bóng tối nơi này cắn nuốt, cảm thấy cả người lạnh buốt, lầm bầm lầu bầu cũng chỉ có tiếng vang đáp lại nàng.

"Kẽo kẹt."

Có một chút ánh sáng từ phía sau cửa đá tiến vào, Yêu Yệu bị ánh sáng đâm vào mắt làm nàng phải nhắm mắt lại, thẳng đến khi trên mí mắt được che bởi một mảnh lạnh lẽo.

"Phượng Hành." Yêu Yêu theo bản năng nỉ non ra tiếng, trước khi Phượng Hành thu hồi tay liền bắt được cổ tay hắn.

Phượng Hành cũng không giãy giụa, tùy ý để nàng bắt lấy, chỉ là không nói tiếng nào.

"Phượng Hành...Phượng Hành...Phượng Hành..." Mà Yêu Yêu cũng chỉ là lặp đi lặp lại tên của hắn, chỉ là một tiếng so với một tiếng càng khàn khàn hơn, tới cuối cùng, chỉ còn lại có nghẹn ngao, rốt cuộc không kêu được.

Trên miệng Yêu Yêu nói không sợ hãi nhưng tâm lý lại không có lúc nào là không hốt hoảng, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh của chính mình cùng Phượng Hành ở bên nhau.

Có Phượng Hành cho nàng ăn hoa hồng tô, có Phượng Hành tắm rửa mặc quần áo cho nàng, có Phượng Hành hôn nàng mỗi sáng sớm...

Nhưng mà hiện giờ nàng lại bị nhốt trong phòng tối, mấy ngày liền mặt trời mọc mặt trời lặn cũng không biết, người khác là nhớ nhà, tương tư người yêu cảm thấy sống một ngày bằng một năm, còn nàng chính là sống một giây bằng một năm, ngay cả hy vọng cũng không có, chỉ có thể chờ Phượng Hành đến đây nhìn nàng, cho nàng ăn hoa hồng tô.

"Phượng...Hành..." Yêu Yêu cắn môi, giữa răng lưỡi lại tràn đầy mùi máu tanh, "Ta không thích ăn hoa hồng tô nữa."

Phượng Hành bị những lời này của nàng kí©h thí©ɧ đến mức đột nhiên nắm lấy cổ nàng, mềm như vậy nhỏ như vậy, phảng phất chỉ cần mạnh tay là sẽ đứt đoạn.

"Nàng nói lại lần nữa."

Yêu Yêu nghe thấy lại khóc, một giọt nước nóng bỏng nện trên mu bàn tay của nàng, một câu nói khàn khàn mang theo sự nức nở giống như đang khóc như vậy, nàng làm sao có thể lặp lại một lần nữa?

Hóa ra Phượng Hành cũng đang sợ, sợ đến mức vì nàng mà rơi nước mắt.

"Ta không nói... Ta không nói... Ta không nói nữa..." Yêu Yêu lắc đầu, cổ kia tay căn bản là không có buộc chặt, nàng vừa động, tay liền buông lỏng.

Thân mình Phượng Hành vừa động, đυ.ng phải bàn hoa hồng tô bên người, hắn như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, đứng dậy muốn rời đi lại bị Yêu Yêu bắt lấy quần áo: "Phượng Hành, chàng đừng đi...Ta sợ..."

Phượng Hành nhẫn nhịn đến mức gân xanh ở thái dương nổi lên bốn phía, hắn cúi người nắm lấy bả vai Yêu Yêu, cũng không phân trần liền cắn xé cánh môi của nàng.

Thật sự là cắn xé, Yêu Yêu lại hồn nhiên như không cảm nhận được đau đớn mà đáp lại hắn.

Ở nơi tối tăm như vậy, chỉ có tiếng hít thở của hai người, thế nhưng Yêu Yêu lại không sợ chút nào.

Chỉ trong chốc lát, môi Phượng Hành mang theo ngọt lành trong miệng Yêu Yêu chuyển đến cằm, sau đó xuống đến xương quai xanh, đi xuống kéo vạt áo của Yêu Yêu ra, một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú đang run rẩy, tiểu hồng quả mềm oặt cơ hồ là bị hắn liếʍ cho cứng rắn trong nháy mắt.

Yêu Yêu không chút có rụt rè nào mà xé mở làn váy của chính mình, bàn tay tìm tòi, chuẩn xác mà cầm lấy khối cứng rắn nóng bỏng kia, "A a... Cắm vào đi... Phượng Hành..."

Phượng Hành vuốt ve đoàn ngực nhũ mềm mại đến rối tinh rối mù kia, thuận thế áp đảo Yêu Yêu, đặt tay lên tay Yêu Yêu, cùng nàng đỡ lấy côn ŧᏂịŧ hướng về phía nhục huyệt đâm vào.

"Ách a... Đau... A..." Qυყ đầυ mới vừa đi vào một chút Yêu Yêu liền bị đau đến cong người lại, đường đi khô khốc vốn không dễ chịu, thịt căn căn bản là không thọc vào được.

Phượng Hành cũng mặc kệ nhiều như vậy, rút ra một bàn tay xoa vê viên tiểu trân châu phía trên môi âʍ ɦộ kia, sờ đến cứng rắn liền chuẩn bị cắm xuống!

"A! Đau! Phượng Hành... Nhẹ chút a!" Yêu Yêu bị đau đến kêu to, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, nhưng Phượng Hành lại giống như mất đi thần trí, không màng đường đi gian nan mà tiếp tục đi về phía trước, mắt điếc tai ngơ mặc kệ Yêu Yêu thét chói tai, liền bắt đầu nâng eo, đại khai đại hợp mà thao làm...

"A... Phượng Hành..." Khi giao hoan kêu tên Phượng Hành đã là thói quen của Yêu Yêu.

Hạ thể nóng rát đau đớn, nàng cắn răng kiên trì, vẫn quyết định ôm chặt Phượng Hành, đem mềm mại tròn trịa của chính mình dính sát vào trên ngực kiên cố của Phượng Hành.

Kể cả đau, nàng cũng không muốn Phượng Hành rời đi.

Rốt cuộc mật huyệt đơn giản cũng thích ứng, nhanh chóng tiết ra từng đợt mật dịch nhè nhẹ, như tơ như chú mà quấn quanh long căn, mỗi một tấc vách động theo sự chuyển động của côn ŧᏂịŧ cũng bị cọ xát rung chuyển.

Yêu Yêu không còn đau như trước, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình mới vừa rồi hình như đã cào mấy đường máu trên lưng Phượng Hành, nhưng hiện nay không phải lúc quan tâm cái này, hai chân nàng vòng lấy eo thon của Phượng Hành, đón ý nói hùa mỗi một lần thọc vào rút ra, trong không khí tràn đầy mùi xạ hương cùng với trứng dái đập vào bắp đùi phát ra tiếng vang "Bạch bạch".

"Phượng Hành... Dùng sức chút... A... Thật lớn a..."

"Hồ ly dâʍ đãиɠ..." Phượng Hành nghe được nàng nói lời dâʍ đãиɠ như vậy, nhịn không được nói ra, dưới hông dùng sức, tần suất giống như đóng cọc, nhiều lần thâm nhập hoa tâm, đảo ra một hồ xuân thủy.

Ai ngờ Yêu Yêu vừa nghe, lại theo lời hắn nói rêи ɾỉ nói: "Yêu Yêu chính là hồ ly dâʍ đãиɠ... A...Đầy quá a... Cứng quá a!"

"Hồ ly dâʍ đãиɠ là đối ai cũng đều da^ʍ như vậy sao?" Phượng Hành tưởng tượng đến Yêu Yêu đối người khác như vậy, trong đầu liền tựa như có một cỗ lửa chạy tán loạn, kéo hai chân Yêu Yêu đặt ở đầu vai, làm cái mông nàng nhấc lên không trung, mạnh mẽ mà va chạm, phảng phất muốn đem nàng thao hư, không bao giờ để nàng đi câu dẫn người khác.

"À không... Yêu Yêu... Hồ ly dâʍ đãиɠ... A... Chỉ đối với Phượng Hành... A... Dâʍ đãиɠ a..." Yêu Yêu đứt quãng mà trả lời hắn, suy nghĩ đã phiêu tán đến biển mây ở ngoài, nếu liền vẫn luôn tiếp tục như vậy, cũng thật tốt a.

Nếu là có quang, Phượng Hành chỉ cần một cúi đầu, là có thể nhìn đến chính mình bộ mặt dữ tợn dươиɠ ѵậŧ ở hồng đến tỏa sáng mị thịt trung sắc tình mà ra vào, cắm vào khi bối thịt cùng nhau kẹp nhập, rút ra là bối thịt cùng nhảy ra, âm đế ở phát run trướng đại, nặng trĩu đại trứng dái ở luân phiên đóng sầm chân tâm, dính lên tinh tinh điểm điểm dâʍ ɖị©ɧ, nhão dính dính ướt lạnh...

"Ngươi chỉ có thể là của ta, chú định là của ta!"

Này một câu, là Yêu Yêu ý thức hôn mê trước nghe được cuối cùng một câu.

Điên long đảo phượng hai người lúc sau, là đã là lạnh thấu hoa hồng tô.