Chương 43: Mã số 078 – Như hình với bóng

“Ở đó có treo một bức tranh. Anh Kỳ, hay do tối quá nên anh nhìn nhầm thành cánh cửa hả?” Gã Béo liền hỏi.

“Có lẽ là vậy… Lúc tôi đi qua hành lang thì cũng chỉ nhìn lướt qua.” Tôi nói với giọng không có chút sức lực nào.

“Anh nhìn nhầm chắc rồi!” Tí Còi nói như đinh đóng cột, “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi lấy xe, ai về nhà nấy!”

...

Mã số sự kiện: 078

Tên sự kiện: Như hình với bóng

Người ủy thác: Trịnh Tiểu Nhụy

Giới tính: Nữ

Tuổi: 17

Nghề nghiệp: Học sinh

Quan hệ gia đình: ba mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX lầu X đường Thanh Thủy Uyển, khu Hoàng Nam

Số điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX

Mô tả vụ án:

Ngày 03 tháng 12 năm 2013, người ủy thác lần đầu đến gặp mặt, file ghi âm 07820131203.wav.

“Xin chào, tôi là bạn thân của Tiểu Nhụy, tôi tên Đoàn Thi Thi, tôi từng gọi điện cho anh.”

“Chào cô Đoàn.”

“Đây là Tiểu Nhụy.”

“Chào… chào anh.”

“Chào cô Trịnh. Cô có thể kể đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi… ừm…”

“Ài, để tôi nói! Giống như tôi đã nói với bọn anh trong điện thoại, gần đây Tiểu Nhụy cảm thấy có người cứ nhìn cô ấy, hình như là bị người giám sát. Ba tôi là cảnh sát, đã cho người theo dõi cô ấy một khoảng thời gian, nhưng thật sự là không thấy ai cả. Nhưng Tiểu Nhụy cứ có cảm giác đó. Giờ cô ấy ăn không ngon ngủ không yên. Ba mẹ cô ấy dẫn cô đi bệnh viện khám qua, tôi còn dẫn cô ấy đi gặp cả thầy bói, nhưng bọn họ chỉ biết nói, chẳng giúp được gì cả! Tôi thấy trên mạng nói bọn anh lợi hại lắm, có thật không?”

“Cô gái, cô cứ để bạn cô nói đã.”

“Xí… Tiểu Nhụy, bạn nói đi, đừng sợ.”

“Ừm…”

“Cô Trịnh, cô cứ nói rõ chi tiết sự việc cô gặp phải và cảm giác của cô, đừng sợ phiền phức, càng chi tiết càng tốt, dù cho là những suy đoán của cô cũng được, hãy kể rõ chuyện cô đã gặp phải trong thời gian gần đây là được.”

“Ừ… Tôi… Cũng giống như Thi Thi kể vậy, cứ cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình.”

“Lần đầu tiên có cảm giác như vậy là từ khi nào, lúc đó đang xảy ra chuyện gì?”

“Ừm, thời gian chính xác thì tôi không nhớ rõ. Lúc đó... lúc đó, tôi đang ở nhà, sáng sớm thức dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó soi gương trong nhà vệ sinh, xong xuôi rồi thì đi ra. Ngay lúc đó, tôi có cảm giác… người trong gương đang nhìn chính mình”

“Giống như trong phim kinh dị vậy, tuy người thì rời khỏi rồi, nhưng hình ảnh trên gương thì không động đậy, sau đó thì đầu cũng không động đậy, cứ nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.”

“Cô Trịnh, đấy là cô nói vậy với cô Đoàn hay là suy đoán của cô Đoàn?”

“Ê, ý anh là sao?”

“Không, Thi Thi không đoán gì cả, đó là cảm giác của tôi. Lúc tôi quay lại đi, chỉ cảm thấy người trong gương không động đậy, sau đó đôi mắt… hình như đang nhìn tôi.”

“Sau đó cô có kiểm chứng lại không?”

“Có, tuy là tôi rất sợ… là sau này rất sợ, nhưng lúc đó không có nghĩ ngợi nhiều nên quay đầu lại nhìn, gương không có gì bất thường.”

“Xin cho hỏi một câu, có phải cô từng xem qua loại phim kinh dị như vậy?”

“Con người anh sao lại vậy? Chúng tôi không có lừa gạt nha!”

“Cô gái, nếu cô không giữ được im lặng thì đi ra ngoài.”

“Anh!”

“Thi Thi, không có gì đâu.”

“Hừ!”

“Tôi đã xem qua phim kinh dị, cũng… cũng rất sợ. Tôi biết ý của các anh, người trong nhà, còn có cả ba của Thi Thi nữa cũng hỏi tôi như vậy. Lúc đầu tôi còn nghĩ có khi là vậy.”

“Ừm, sau hôm đó có xảy ra chuyện gì nữa không?”

“Hôm đó không xảy ra chuyện gì cả. Cả hai ngày tiếp theo, lúc tôi vào nhà vệ sinh đều rất để ý, không còn gặp chuyện giống vậy nữa. Nhưng vào cuối tuần, khi tôi ra ngoài chơi với Thi Thi, đi xem phim ở khu mua sắm, thì trong nhà vệ sinh ở đó, tôi… lại có cảm giác này.”

“Có thể nói rõ hơn không?”