Chương 44: Mã số 078 – Như hình với bóng

“Lúc đó tôi từ phòng vệ sinh đi ra và rửa tay. Nhà vệ sinh ở khu mua sắm là loại kính lớn, nguyên miếng bự. Lúc tôi cúi đầu rửa tay, cảm thấy người trong gương không động đậy, cứ nhìn tôi. Lúc đó tôi sợ đến đơ cả người ra, chỉ một lúc sau, khi Thi Thi đi từ phòng vệ sinh ra, tôi rửa tay ở bên cạnh, cô ấy nói chuyện với tôi, lúc đó tôi mới dám ngẩng đầu lên nhìn, trên gương không có gì cả.”

“Hôm đó, lúc tôi về thì không còn xảy ra chuyện gì nữa, tất cả đều bình thường.”

“Sau đó, lại bị một vài lần nữa… lúc đầu thì thấy ở trên gương, sau đó không phải trên gương nữa…”

“Không phải gương nữa?”

“Đúng vậy, ví dụ như kính cửa sổ! Phòng học của trường chúng tôi có hành lang mở cửa sổ, nửa trên trong suốt, nửa dưới là loại thủy tinh mờ mờ như có lớp sương đọng, loại đó chắc chắn không soi được bóng người, cùng lắm nếu có người dựa vào thì mặt còn lại mới thấy được bóng. Tôi… khi tôi đi trên hành lang thì cảm thấy… cảm thấy cả dãy phòng đều có bóng người, cứ đi theo bên cạnh tôi.”

“Tôi đã kiểm tra, hoàn toàn không có việc đó.”

“Hai người đi với nhau sao?”

“Đúng vậy, chung tôi đi chung. Lớp chúng tôi ở giữa tòa nhà, đi vệ sinh, lên lớp ra về, còn đổi phòng học đều phải đi qua hai phòng học đó, có khoảng… 4 ô cửa sổ như vậy. Lần nào Tiểu Nhụy cũng cảm giác có cái gì đó đi theo. Tôi đã kiểm tra, có khi thấy là các bạn học sinh của mấy phòng đó dựa vào cửa sổ, vậy là có bóng người. Tôi tưởng cô ấy nói cái đó. Lúc đó, cô ấy chưa nói với tôi chuyện cái gương.”

“Lúc nói chuyện với cô Đoàn xong, sau khi cô Đoàn xác nhận thì có phải cái bóng mà cô cảm thấy đã biến mất?”

“À… cái này… hình như vậy. Nói xong rồi thì không còn nữa.”

“Giờ, khi tôi đi với cô ấy vẫn luôn hỏi xem xung quanh có cái gì lạ không, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở kế bên Tiểu Nhụy…”

“Ngoài chuyện đó ra, còn có hiện tượng gì nữa không?”

“Tôi không biết nói sao nữa, có thể tôi… có thể sau khi gặp một lần thì trở nên đa nghi rồi.”

“Không sao, có cảm giác thế nào cứ nói ra.”

“Nhà tôi... sân thượng và phòng khách nhà tôi đều có loại cửa sổ sát sàn, quần áo treo trên sân thượng.”

“Ừm.”

“Quần áo thì treo lên, lúc có nắng, bóng quần áo phản chiếu trên sàn của phòng khách.”

“Ừm.”

“Tôi... tôi cảm thấy cái bóng đó nhìn tôi chằm chằm… không chỉ là cái bóng, còn có quần áo nữa! Có thể do gió làm quần áo đung đưa, nhưng tôi cảm thấy quần áo xoay một vòng 180 độ, cứ theo lấy tôi… Tôi đi từ phòng ngủ đến bếp, nó cũng theo đó mà xoay 180 độ! Loại mắc áo treo đó rõ ràng không thể nào xoay 180 độ được!”

“Đúng vậy.”

“Còn có mấy cái cây bên đường, loại cây cao bằng chừng này.”

“Loại khóm cây sao?”

“Vâng, là loại khóm cây, lúc tôi đi ngang qua, cũng cảm thấy có cái gì đó nhìn tôi.”

“Lần này là cảm thấy?”

“Vâng! Mồ hôi lưng tôi tê cứng, sợ đến nỗi chạy đi một mạch, tiếng sột soạt trong khóm cây như cũng chạy theo tôi, sau đó chạy đếu cuối con đường, đến giao lộ, phía trước là đèn đỏ, những lúc quẹo vẫn gặp khóm cây. Tôi muốn qua đường, tôi qua đường từ phía bên cạnh, mới vừa quay lại thì đột nhiên bị đυ.ng phải!”

“Tiểu Nhụy…”

“Tôi… tôi xém thì bị xe đυ.ng chết… Chỉ một chút nữa là tôi bị té ngoài đường, bị xe đυ.ng chết…”

“Lần đó, có con mèo hoang đυ.ng phải Tiểu Nhụy, nó đi theo Tiểu Nhụy suốt, lúc Tiểu Nhụy qua đường, nó nhảy ra từ khóm cây và đυ.ng phải cô ấy. Lúc ấy, có xe máy quẹo góc cua, xém tí nữa là đυ.ng phải đầu của Tiểu Nhụy rồi…”

“Ừm. Vậy hình dạng lúc đó của con mèo nhìn như thế nào? Có bắt được không?”

“Hu hu…”

“Không có, nó chạy mất rồi. Tiểu Nhụy cũng không thấy, là anh chạy xe đó nói, anh ấy cũng hết cả hồn.”

“Nghĩa là nói, lần này là thứ có thực thể đúng không?”

“Ừm, không chỉ lần đó. Tiểu Nhụy nói, mấy con chó, mèo hoang ở khu phố, còn có chim ngoài đường, giờ cô ấy hễ thấy là có cảm giác lạ... Tôi thì… tôi thấy bình thường…”