Chương 49: Mã số 078 – Như hình với bóng

“Hôm sau thì sao?”

“Cái gì?”

“Chúng tôi đã điều tra ghi nhận tiêu phí của hai cô, ngày thứ nhất hai cô đã đi triển lãm, ngày thứ hai cũng đi phải không?”

“…”

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Ngày thứ hai… ngày thứ hai chúng tôi…”

“Tôi không nhớ ra. Các anh tra thấy có ghi nhận tiêu phí thật hả?”

“Đúng, trong ghi nhận tiêu phí cho thấy hai cô đã mua vé vào cổng miếu của nước J vào buổi tối ngày hôm sau.”

“Á!”

“Tôi, tôi không nhớ. Các anh đã tra thấy có ghi nhận tiêu phí sao? Xác nhận là của chúng tôi ư? Các anh sao tra ra vậy?”

Loạt soạt loạt soạt...

“Đây là ghi nhận đặt trước trên mạng, tên và số điện thoại đặt vé là của hai cô, với lại vé đặt trước đã được lấy đi.”

“Điều đó sao có thể được… tôi… tôi không nhớ gì cả…”

“…”

“…”

“Cô Trịnh rất thích văn hóa của nước J đúng không? Ba lô, chìa khóa, đồ trang trí phòng ngủ của cô đều để đồ của ngôi sao nước J. Ngôi sao mà cô thích chính là khách mời đặc biệt của hội miếu hôm đó, với tài chính và thời gian của cô thì cô có thể đã đi là khả năng rất lớn.”

“Tôi… nhưng tôi… không nhớ gì cả…”

“Xem ra, sự việc xảy ra trên người cô có liên quan đến hội miếu hôm đó rồi.”

“… Vậy, vậy giờ sao?”

“Để chúng tôi làm rõ sự việc đã, hôm đó các cô đã làm những gì?”

“Em gái, sắc mặc cô không được tốt lắm, cô nhớ ra điều gì sao?”

“A…”

“Đừng che giấu sẽ tốt hơn, nếu không chúng tôi sẽ bị lệch hướng và sai sót, điều này đối với bạn thân của cô cũng không tốt.”

“Thi Thi… Thi Thi, bạn có nhớ hôm đó xảy ra chuyện gì không?”

“Mình thấy cái này… thì nhớ ra một ít…”

“Nhớ ra gì, mau nói ra xem.”

“Tối hôm đó, chúng tôi đi hội miếu. Ở đó, giống như trên tấm poster này vậy, có con đường rất dài, treo đầy l*иg đèn, rất là đẹp, cuối cùng đến thần xá. Tôi nhớ… tôi nhớ là chúng tôi đã chụp hình ở nhà chim, mua kẹo táo, vớt cá vàng… còn mua gỗ Ema cầu nguyện, là một cặp, là loại cầu nguyện tình bạn dài lâu…”

“Là, là vấn đề đó sao?”

“Cô chỉ nhớ được vậy thôi sao?”

“Ừm… đúng rồi, kimomo! Chúng tôi đã thay trang phục kimono! Trước cửa thần xá có shop thuê với bán kimono, hai người chúng tôi… tôi quên là mua hay thuê nữa, miễn là đã thay đồ kimono, mang đôi guốc Nhật. Tiểu Nhụy đi không quen, xém tí là bị té, tôi nắm tay cô ấy, rồi cười… cười rồi nói gì đó… Sau đó… cuối cùng có biểu diễn, là điệu múa giống với kỹ nghệ của nước J vậy… Nghệ sĩ mà Tiểu Nhụy thích có ra biểu diễn nữa, có rất nhiều người hâm mộ hò reo…”

“Trong nhà hai cô có đồ lưu niệm tương tự vậy không?”

“Không có. Các anh không nói, tôi cũng không nhớ có chuyện này nữa.”

“Tôi cũng không… Hội miếu đó cũng đã qua lâu rồi, thần xá cũng bị tháo bỏ rồi, có phải… có phải là tôi hết cứu rồi không?”

“Bởi vì là hoạt động của tổ chức chính phủ hai nước, những đơn vị cá nhân tham gia hội miếu sẽ phải đăng ký, muốn tìm những người nước J đó không khó. Cô hãy yên tâm, cô Trịnh, nếu có việc gì cần đến, chúng tôi sẽ đến nước J để giải quyết vụ này.”

“Nhưng theo thông tin điều tra của chúng tôi hiện giờ, những vật liệu của thần xá và cửa tiệm đều không có vấn đề gì cả, nhất là thần xá, nó được phục chế dựa trên một thần xá nổi tiếng của nước J, với lại còn mời hai vị thần quan và phù thủy bên đó đến. Cho nên chúng tôi cho là vấn đề có thể nằm ở những món đồ hai cô đã mua hoặc việc đã làm qua, thậm chí còn có thể không liên quan đến hội miếu, có thể là chuyện xảy ra trên đường hai cô đến thần xá hoặc trên đường từ thần xá trở về.”

“Vậy, vậy phải làm sao?”

“Trước tiên hai cô về tìm trong nhà xem tự nhiên xuất hiện một món đồ hoặc thiếu đi món đồ gì đó không?”

“Ừm, được thôi. Tiểu Nhụy…”

“Cô Trịnh, cô không cần lo sợ, bùa hộ thân vẫn có tác dụng đúng không?”

“Vâng…”

“Vậy nó vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cô. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ tìm và ra căn nguyên của vấn đề này, cô sẽ không sao cả.”

“Đúng rồi, Tiểu Nhụy, bạn chắc chắn không sao mà!”

“Ừm. Tôi… Nếu tôi không đi hội miếu thì tốt rồi…”

“Tiểu Nhụy...”

“Cô Trịnh, cho dù cô không đi hội miếu thì chưa chắc cô đã an toàn.”