Chương 39

“Sao lại gọi là giúp cậu ta được, rõ ràng là vì cậu ta đứng ngáng đường nên anh Liệt thấy phiền quá mới mở miệng mà. Ngay cả hoa khôi mà anh Liệt còn chẳng buồn để ý tới, làm sao lại cố ý giúp đỡ một con bé tới từ nông thôn chứ?”

“Ôi chao, khó chịu quá, cậu ta làm cả lớp mình nồng nặc mùi đồ ăn luôn rồi, còn học thế nào được nữa.”

“Còn những hai tiết của ca tự học buổi tối nữa, biết vậy hôm nay tôi đã về nhà sớm rồi, chẳng lẽ không thể đuổi cậu ta ra khỏi lớp được sao?”

“Sao cậu ta không về thay đồ nhỉ? Chẳng lẽ lại nghèo tới mức chỉ có mỗi cái áo này thôi sao?”

“...”

Tiếng bất mãn và đùa cợt dần to hơn, thỉnh thoảng có vài người đưa ra ý kiến trái chiều, cuối cùng đều bị ép phải im lặng giữ mình.

Ở dãy bàn cuối cùng.

“Bộp.”

Trang sách bị ngón tay thon dài giữ im vài giây chợt khép lại.

Du Liệt đút tay vào túi, đứng dậy, đi ngang qua trước mặt Cao Đằng.

“Anh Liệt?” Cao Đằng sững sờ.

Bên kia lối đi giữa hai dãy bàn, Diêu Hoằng Nghị cũng khá ngạc nhiên, dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn theo bóng anh Liệt đi nhanh lên đầu lớp.

Trên bàn đầu, dãy giữa.

Hạ Diên Điệp yên lặng ghi lại những bài khóa khác nhau giữa sách giáo khoa mới và sách giáo khoa cũ vào quyển sổ bìa da mềm hơi ố vàng. Đương nhiên cô có nghe thấy những tiếng bàn tán trong lớp, thậm chí còn nghe rõ tới mức ngay cả tiếng đó phát ra từ phía nào cô cũng phân biệt được.

Thế nhưng, dù có phân biệt được cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thay vì tốn thời gian lý luận với bọn họ, chẳng thà tranh thủ xem lại những kiến thức khác biệt giữa sách giáo mới và cũ còn hơn. Ở thành phố đúng là tuyệt, ngay cả khi trời tối thì vẫn có đèn điện sáng ngời và bàn học ngồi thoải mái, may mắn hơn ở trên vùng núi không biết bao nhiêu lần.

Cô phải thật trân trọng cơ hội này mới được.