Chương 40

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy, cầm bút lên, xuống dòng, đang định đặt bút xuống viết tiếp…

Ngọn đèn chân không trên trần phòng học hắt một chiếc bóng cao ráo đổ nghiêng lên trên bàn học của cô.

Quyển vở trước mặt bị chắn hết ánh sáng.

Hạ Diên Điệp dừng lại, đẩy kính mắt, ngẩng mặt lên.

Một khuôn mặt lạnh nhạt liếc nhìn cô từ trên cao, trong đôi mắt ấy như viết rõ ràng rằng “đứng xa ra, chớ lại gần ông đây”, thế nhưng, khuôn mặt ấy lại đẹp tới mức không thể tìm ra được một chút tì vết nào.

Nhìn từ dưới lên, trông cổ anh càng cao hơn, hầu kết nhô lên vừa rõ vừa đẹp.

Thế nhưng, tâm trạng Hạ Diên Điệp đang không được vui nên cô không muốn nói chuyện.

Cho nên, khi đối diện với khuôn mặt điển trai khiến học sinh nữ toàn trường chạy theo như vịt này, cô vẫn thản nhiên nhíu nhẹ hàng mày đằng sau mắt kính giống y như khi mới vừa ngẩng đầu lên.

Lấy đầu lớp làm tâm điểm, xung quanh dần dần chìm vào sự im lặng kỳ dị.

Cuối cùng, Du Liệt hơi nhướng mày lên.

Con ngươi lạnh nhạt đen láy nhìn xuống dưới một chút, dừng lại ở vệt nước sốt màu đỏ sẫm trên vai áo phông trắng của cô…

“Đinh Hoài Tình hắt vào à?”

“...”

Hạ Diên Điệp không trả lời ngay.

Thế nhưng, cô lại lật mở bản hồ sơ nhân vật giấu trong nội tâm ra, chậm rãi ghi một câu vào cột nhược điểm trên trang giấy ghi tên “Vu Liệt” mới thêm vào: Vu Mạt Mạt?

Nếu như không phải vị thái tử gia này có gì đó với nữ thần ba lê kia thì vì sao anh lại hạ mình tới đây bắt nạt nạn nhân chứ?

Không thể nào là do đằng sau lớp vỏ tính cách chó má này lại là một trái tim lương thiện, biết thương người được.

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy, bình tĩnh khẽ đáp: “Không biết.”

Nói xong, cô cúi đầu xuống.