Chương 1: “Anh có thật là chồng của tôi không đấy?"

Có tiếng bước chân qua lại ngoài hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng lại có tiếng bánh xe đẩy cán qua mặt sàn, còn có tiếng người nhà bệnh nhân xì xầm trò chuyện.

Cánh cửa này đã ngăn cách những âm thanh đó ở bên ngoài, phòng bệnh cực kỳ tĩnh lặng, Kiều Dữu buồn chán nhìn ra tàn cây liên tục rụng lá bên ngoài cửa sổ. Miệng vết thương trên đầu vẫn còn hơi đau nhức, bây giờ thuốc đã tan ra trong máu, toàn thân lạnh toát.

Một cô y tá gõ lên cửa: “Kiều Dữu giường số 6, rút kim, đã truyền thuốc xong, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Kiều Dữu cũng không quá quen thuộc đối với cái tên “Kiều Dữu” này, ngây người một chút mới có thể trấn tỉnh lại mà nói cảm ơn.

Chờ sau khi cô y tá đi mất, cô mới nhìn chằm chằm lên mu bàn tay mình một lát, rồi lại kéo ngăn kéo ở đầu giường. Bên trong là một cái điện thoại di động và một chiếc nhẫn.

Kiều Dữu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đóng ngăn kéo lại.

Theo lời bác sĩ thì cô được một đôi vợ chồng đánh cá phát hiện ở trên biển, lúc đưa đến bệnh viện toàn thân ướt đẫm, trên đầu toàn là máu... Tuy rằng không phải bước chân vào Quỷ Môn Quan, nhưng gần như cũng đã đến đó rồi quay lại.

Đồ vật ở trên người cô không nhiều, chỉ có một chiếc nhẫn và một cái điện thoại di động. May mắn là hai vợ chồng người đánh cá kia lương thiện hiền lành, chưa từng động vào một xu tài sản của cô.

Vết thương ngoài da đương nhiên có thể trị khỏi, nhưng vấn đề ở bộ não bên trong thì... Từ sau khi thoát khỏi Quỷ Môn Quan, ngoại trừ cái tên của mình ra, thì cô không còn nhớ gì cả. Ngay cả tên họ cô cũng phải ngập ngừng một vài lần, khi bác sĩ hỏi tới, mới có thể nói ra được một cách suôn sẻ, cho nên ngay cả cô cũng không xác định đó có phải là mình thật hay không.

Đây là mất trí nhớ điển hình trong phim thần tượng.

Bác sĩ cảm thấy khó xử, đặc biệt là trong việc kết toán phí chữa bệnh, hai vợ chồng người đánh cá kia cũng là hoàn cảnh nghèo túng. Bây giờ không ai biết thân phận của cô là gì, sống ở đâu, tiền thuốc men viện phí cũng không biết phải tìm ai thanh toán. Cái điện thoại di động trên người cô cũng đã bị nước biển làm hư từ lâu.

Chẳng còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể cầu cứu cảnh sát. Từ lúc lập hồ sơ cho đến giờ cũng đã một thời gian.

Hôm nay, Kiều Dữu cảm thấy mình có chút xui xẻo... Trong lúc đi toilet thì bị trượt té, vì phải chống đỡ, cho nên khuỷu tay đập vào vách tường, trực giác của cô nói rằng nhất định hôm nay sẽ có chuyện không lành xảy ra với mình.

Rồi như để chứng minh cho linh tính này của cô, 1 giờ 30 phút chiều hôm đó, một đám người mênh mông cuồn cuộn xông vào phòng cô. Có bác sĩ, có hai vợ chồng đánh cá, hai người cảnh sát đã đến lần trước, cùng với, một người đàn ông xa lạ... Kiều Dữu không tự chủ được nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Là loại hào hoa phong nhã đẹp trai đến mức yêu nghiệt, với một đôi mắt hẹp dài tinh ranh.

Ấn tượng đầu tiên của cô về người này chính là: Gian trá xảo quyệt, một nốt ruồi nhỏ xíu nằm bên dưới khóe môi, giống như ốc đảo duy nhất trong sa mạc, khiến người ta cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Kiều Dữu nhìn hắn không rời mắt đi được, cho đến khi bác sĩ mở miệng hỏi: “Kiều Dữu, cô đã nhớ đây là ai à?”

Cô hoàn hồn, chớp chớp mắt: “Không nhớ.”

Hầu kết người đàn ông nhúc nhích, ánh mắt đó trong một tích tắt Kiều Dữu cũng khó mà lý giải được.

Là đau khổ? Phẫn nộ? Cũng không phải.

Đó là một loại cảm xúc nặng nề đến mức cô không thể hiểu được.

Cảnh sát nói: “Chuyện là như thế này, cô Kiều, trong lúc chúng tôi tiến hành điều tra thì đã nhận được tin tức từ Cục Công an Thành phố Lâm Thành, có người đến báo án với bọn họ, nói người thân của mình mất tích, nhân dạng rất giống cô…”

Người cảnh sát kể đại khái tình huống, cuối cùng nói: “Đây chính là người mà chúng tôi tìm được có liên quan đến cô.”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, người đàn ông mà Kiều Dữu chú ý đã bước đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, thốt ra câu nói đầu tiên từ khi bước vào cửa đến giờ: “Em thật sự không nhận ra anh?”

Kiều Dữu thành thật nói: “Không nhận ra, anh là ai?”

“Anh là Giang Kiến Sơ.” Giọng hắn nhẹ nhàng bình đạm, trong trẻo du dương.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, quét qua đuôi mắt hắn một vầng sáng, giống như một con bướm đang đậu lại.

Kiều Dữu bối rối lặp lại một lần nữa, cố gắng tiêu hóa cái tên khiến cho bộ não của cô đột ngột choáng váng: “Chúng ta có quan hệ gì?”

“Chúng ta là ...” hắn dừng một chút, “...vợ chồng.”

“……”

Kiều Dữu: “Hả?”

Cô còn chưa kịp khôi phục lại sự bình tĩnh sau chấn động này thì Giang Kiến Sơ đã đứng dậy quay người nói với bác sĩ: “Hôm nay cô ấy có thể xuất viện chưa?”

“Có thể, anh đến rất đúng lúc. Chỉ cần thanh toán viện phí là có thể đưa cô ấy đi.”

Kiều Dữu nhận thấy lúc bác sĩ nói câu này vui vẻ đến nỗi âm tiết cuối giống như đang bay lên.

…. Chuyện này cũng rất hợp lý. Dù sao đi nữa cô cũng là kiểu bệnh nhân không một xu dính túi, chi phí nằm viện cho đến nay cũng không phải là con số nhỏ, toàn nhờ bệnh viện ứng trước.

Cho đến khi ra viện, Kiều Dữu vẫn còn như đi trên mây, đầu óc tràn ngập một cảm giác hư không.

Đồ đạc của cô chỉ có hai thứ: Nhẫn và một cái điện thoại di động bị hư.

Kiều Dữu đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía người đang choàng vai ôm cô: “Giang Kiến Sơ, anh nói anh là chồng của tôi à?”

“Đúng vậy, sao hả?”

“Vậy tại sao anh lại không đeo nhẫn?”

Lúc cô lấy chiếc nhẫn ra từ trong ngăn kéo, Giang Kiến Sơ ở bên cạnh cô đã có vẻ ngây ngẩn một lúc.

Sau đó cô liền chú ý đến mười ngón tay hắn.

Đôi bàn tay quá mức sạch sẽ, thon dài tinh tế. Sạch sẽ đến mức cô không nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy hắn đúng là chồng mình cả.

Không ngờ Giang Kiến Sơ chỉ nhướng mày, bình thản không hề có bất kỳ một gợn sóng nào: “Đúng là em đã quên thật rồi.”

Kiều Dữu khó hiểu.

Hắn thong thả ung dung nói: “Anh là bác sĩ, phải làm phẫu thuật, đeo nhẫn không thể làm việc được.”

Bác sĩ…? Kiều Dữu liếc mắt nhìn xương quai xanh lấp ló nơi cổ áo hắn, áo blouse trắng khoác lên trên người hắn có lẽ sẽ biến thành một loại đồng phục đầy cám dỗ người ta phạm tội.

Cảnh sát đưa bọn họ đến khách sạn gần đó, chỗ này là ven biển, cách nơi Kiều Dữu được tìm thấy không xa.

“Đây là chỗ mà cô ở lại trước khi xảy ra tai nạn, chúng tôi đã điều tra sơ bộ, tìm được giấy chứng minh nhân dân của cô.”

Trên ghế có đặt một chiếc ba lô du lịch, kéo ra được một nửa, bên trong có vài bộ quần áo và một vài món đồ du lịch chuyên dụng, Kiều Dữu lấy từ túi bên hông ra một cái bóp tiền, đúng như người cảnh sát kia nói, bên trong ngoại trừ mấy tấm thẻ ngân hàng và một ít tiền mặt, thì còn có giấy chứng minh nhân dân của cô.

Họ tên: Kiều Dữu

Giới tính: Nữ

Dân tộc: Hán

Nơi sinh…

Ảnh chụp ở góc bên phải đúng là cô.

Nhưng rất xa lạ, Kiều Dữu bất giác thở phào một hơi, cầm chặt chứng minh nhân dân giống như cọng rơm cứu mạng.

Ít nhất cuối cùng cô cũng đã có thể xác định mình là ai.

Tiếp đó cảnh sát lại hỏi thăm một số câu, ví dụ như cô đã bị thương như thế nào. Những chuyện này thì Kiều Dữu thật sự không thể nhớ ra, mỗi lần nghĩ đến là đầu lại đau.

“Tình trạng của cô rất đặc biệt, hai vợ chồng người đánh cá đã cứu cô nói rằng lúc họ nhìn thấy cô, cô đang nằm ngất đi trên một tảng đá ngầm, trên người không có áo phao, vết thương trên đầu cũng có khả năng là vì bị người ta tấn không. Nếu không phải là có tảng đá ngầm kia, lại may mắn được thuyền đánh cá phát hiện, thì rất có khả năng cô đã trở thành nạn nhân mất tích ở trên biển cũng không ai biết.”

Kiều Dữu không còn nhớ gì cả, những gì cảnh sát nói rất nghiêm trọng, nhưng cô lại không cảm giác được gì, nghe đến câu cuối cùng chỉ có thể cảm khái rằng mạng mình còn rất lớn.

Thấy vậy, cảnh sát chỉ có thể thở dài: “dù sao đi nữa chúng tôi cũng cho rằng đây nhất định không phải là tai nạn ngoài ý muốn, nếu cô nhớ ra bất kỳ chuyện gì có liên quan, thì cứ liên lạc với chúng tôi.”

Lúc cảnh sát đi khỏi, mặt trời đã lặn ở hướng Tây.

Căn phòng này có ban công với tầm nhìn hướng biển, đường biển cắt ngang qua mặt trời, ánh sáng lấp lánh trên bề mặt từng con sóng.

Kiều Dữu có hơi mệt, có lẽ vì hôm nay động não quá nhiều, chỗ vết thương lại đau nhức.

Cô nhìn về phía những đồ vật trên bàn... Đó là một chiếc máy ảnh SLR và một tấm thẻ phóng viên. Đây cũng là những gì cảnh sát tìm được trong ba lô của cô.

Bóng người trước mặt phủ xuống người cô, Kiều Dữu ngẩng đầu, Giang Kiến Sơ đẩy một ly nước đến chỗ cô: “Em có mệt không?”

“Có một chút…” Cô uống một hớp, là nước ấm.

Giang Kiến Sơ ngồi xổm xuống, giống như lúc nói câu đầu tiên với cô ở bệnh viện, bàn tay xoa nhẹ lên băng gạc ở trước trán cô, giọng điệu ôn hòa hơn một chút: “Đau không?”

Kiều Dữu có chút căng thẳng, cô không quen với việc hắn đến gần như vậy, đây là một loại bản năng phòng bị đối với người xa lạ, nhưng… có một cảm giác vui vẻ cũng gần như là bản năng.

Thật là mâu thuẫn.

“Có một chút.” Cô vẫn trả lời câu này.

Giang Kiến Sơ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Hôm nay cứ nghĩ tạm ở đây một đêm, ngày mai chúng ta lại về nhà.”

Dựa vào những tin tức trước mắt, Kiều Dữu biết đây không phải là nơi cô định cư, Giang Kiến Sơ nói về nhà, có lẽ chính là thành phố Lâm Thành, nơi bọn họ cùng sống chung.

Hắn vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Thực ra thì câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả.

Kiều Dữu căn bản là không nhớ mình từng thích ăn gì, nhưng câu hỏi của Giang Kiến Sơ khiến cho cô nhớ tới nỗi sợ hãi với những món ăn trong thời gian qua ở bệnh viện, liền cuống quýt nói: “Không ăn cháo không ăn chay, tốt nhất là nhiều thịt một chút, nêm nếm đậm đà.”

Giang Kiến Sơ nghe vậy vẫn hết sức ung dung, chỉ nhướng mi, không tỏ ý gì khác.

Chờ hắn ra khỏi cửa, Kiều Dữu liền lấy hai món đồ vật trên bàn tới. Trên tấm thẻ phóng viên có ghi chức danh và đơn vị công tác của cô, đó là một tòa soạn báo tên là Tân Tri.

Ngay sau khi chiếc máy chụp hình được mở lên, đã có thông báo pin yếu, rồi sau đó tắt ngóm. Bất hạnh chính là cô không tìm thấy bất cứ một thứ gì giống như đồ sạc pin trong ba lô của mình.

Cô bất cẩn đến như vậy sao? Làm một phóng viên, ra ngoài tác nghiệp mà không mang theo đồ sạc pin à?

Trong lúc buồn chán, Kiều Dữu đứng dậy đi ra ban công.

Trời đã tối hơn so với lúc Giang Kiến Sơ vừa đi ra ngoài, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, lúc này mặt trời đã chìm hẳn vào mặt biển, cô chỉ có thể nhìn thấy một vầng ánh sáng mờ ảo trong không trung. Nhưng chỉ trong nháy mắt vầng sáng này cũng đã bị sóng biển nuốt chửng.

Khi mặt biển trở nên tối tăm sẽ mang đến những nỗi sợ hãi vô cớ, sóng biển ở nơi xa giống như dã thú ăn thịt người, chỉ trong phút chốc sẽ lập tức nhào tới, khiến người ta không khỏi sợ đến thót tim.

Kiều Dữu xoay người trở vào trong, tiếng sóng vỗ cũng theo cô vào phòng, cô đóng cửa ban công lại, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, liền kéo bức màn lên, “roẹt” một tiếng, âm thanh ngoài kia khiến cho cô phải rợn tóc gáy.

Nhưng nó đã nhỏ lại.

Cô thở ra một hơi, da đầu lại trở nên căng thẳng, nắm chặt tấm rèm cửa... Lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, chỉ thấy Giang Kiến Sơ xách theo hai phần thức ăn tối bước vào.

Bộ dạng kinh ngạc hoảng hốt của cô khiến cho Giang Kiến Sơ hơi khựng lại.

Hắn đứng ở cửa khẽ mở miệng: “Là anh.”

Giống như đang dỗ dành.

Kiều Dữu buông bức rèm ra, có chút xấu hổ: “Tôi biết… chỉ là trong phòng quá yên tĩnh, anh đột nhiên mở cửa khiến tôi giật mình.”

Giang Kiến Sơ đặt thức ăn xuống, phát hiện cô đi tới cũng có chút chần chừ.

Cho dù những lời cảnh sát nói, Kiều Dữu không hề có một chút cảm xúc nào, nhưng vụ tai nạn của cô có khả năng là do người ta cố ý gây ra, khiến cho cô có sự lo lắng bất an. Khi ở một mình và bình tâm nghĩ lại, sự nghi ngờ của cô sẽ bao trùm lên toàn bộ những gì mà cô tiếp xúc

…. Kể cả người đàn ông tự xưng là chồng này.

Chồng…

Kiều Dữu một lần nữa quét mắt nhìn về phía đôi tay sạch sẽ của hắn, tuy rằng hắn nói mình không mang nhẫn để thuận tiện cho công việc, nhưng vì sao khi đến gặp cô, đón cô về, hắn cũng không đeo?

Còn có cả phản ứng bình tĩnh như nước của hắn từ khi gặp cô cho đến giờ, đây là phản ứng bình thường của một người chồng gặp lại cô vợ đã mất tích một thời gian, bây giờ lại còn vì thương tích mà mất đi ký ức của mình hay sao?

Cô do dự.

Nhưng cảnh sát cũng nói ... không, cảnh sát không nói gì cả...

Mối quan hệ vợ chồng này, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Giang Kiến Sơ nói, huống chi câu nói lúc ở bệnh viện đó của hắn, âm lượng đã cố tình điều chỉnh, nhỏ đến mức giống như sợ người khác nghe thấy.

Kiều Dữu càng nghĩ càng kinh hãi.

Giang Kiến Sơ ngồi ở bên cạnh bàn quan sát thái độ của cô một lúc lâu, thấy ánh mắt của cô càng lúc càng nhìn mình đầy hoài nghi, liền híp híp mắt.

“Em sao vậy?”

Kiều Dữu do dự một chút, hỏi: “Anh có thật là chồng của tôi không?”

“Đương nhiên.”

“……”

“Không tin à?”

“… không tin.”

Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Muốn anh chứng minh không?”

“Vậy anh chứng minh đi!”

Giang Kiến Sơ nhướng mày …. Kiều Dữu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn ngồi dậy, giây tiếp theo, cởϊ áσ khoác.

Kiều Dữu nheo mắt.

Lúc này là buổi tối cuối thu, nhiệt độ không khí trên biển cực kỳ thấp, cho dù cửa ban công đã đóng chặt, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng vẫn chưa thể ấm lên được.

Giang Kiến Sơ cởϊ áσ khoác, ngón tay thon dài hơi khựng lại chỗ nút áo dưới xương quai xanh, ôn hòa thương lượng với cô: “Em có chắc là mình muốn anh chứng minh không? Có thể em sẽ không cảm thấy vui vẻ gì đâu?!”

Dưới ánh đèn, đường cong xương quai xanh của hắn hiện ra một cách rõ rệt, giống như nét bút lông sắc bén của một nhà thư pháp.

Kiều Dữu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc một cách không hợp thời.

Yên lặng đồng nghĩa với cam chịu, Giang Kiến Sơ tiếp tục động tác cởϊ áσ. Thong thả ung dung, cũng không rõ là muốn gây áp lực cho cô, hay là đang chờ xem phản ứng của cô như thế nào.

Kiều Dữu nhìn chằm chằm vào bàn tay không hề hoang mang gì của hắn, đầu óc đã có thể sai khiến miệng lưỡi phát ra một câu nói bình thường: “Anh làm gì vậy, muốn làm bậy sao?”

Những lời này có lẽ phải phối hợp với một khuôn mặt bàng hoàng kinh sợ, nhưng bây giờ đôi mắt phát sáng của cô lại nói lên một điều hoàn toàn khác hẳn.

Giang Kiến Sơ ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh chỉ đang chứng minh.”

Kiều Dữu: “?”

“Lúc trước em thích nhất là giặt quần áo cho anh, nói rằng trên quần áo có mùi vị và nhiệt độ cơ thể của anh, sẽ khiến em có cảm giác an toàn.”

“……”

“Anh cảm thấy, nên cho em giặt thử một chút tìm cảm giác,” Giang Kiến Sơ bắt đầu dẫn dắt “... Nhất định có thể nhớ ra anh chính là chồng em.”