Chương 2: Đàn anh khóa trên

Cách chứng minh thân phận đối với một người mất trí nhớ là yêu cầu người đó giặt quần áo cho mình hay sao…

Đây mà gọi là hợp lý à?

Có giống là lời một con người nói không?

Nói là đề phòng cũng được sợ hãi cũng được, nhưng bây giờ ngay cả sự can đảm vừa mới tăng trưởng đột ngột cũng đã vội suy tàn. Kiều Dữu nhất thời nghẹn giọng không nói được lời nào.

Giang Kiến Sơ dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, bình tĩnh mặc áo vào, đẩy hộp cơm chiều tới trước mặt cô: “Ăn cơm đi.”

Kiều Dữu có sự thất vọng trong một cái chớp mắt, sau khi mở túi ra lại càng thất vọng: “Không phải tôi đã nói…”

“Bị thương thì phải ăn những thứ dành cho người bệnh, không ăn những món dầu mỡ cay nóng, thanh đạm là chính.”

“…”

Khách quan mà nói thì những món này cũng không giống với thức ăn của bệnh viện, khá ngon, nhưng ngày nào cũng là cơm canh nhạt như nước ốc, bây giờ cũng chẳng khác hơn.

Giang Kiến Sơ lúc này đã mặc quần áo lại chỉnh tề, ngồi xuống bên cạnh cô, giữ một khoảng cách vi diệu, cũng không biết là cố ý hay vô tình.

Đúng lúc, Kiều Dữu cảm nhận được khoảng cách an toàn cho nên cũng không quá căng thẳng trong tâm lý nữa.

Yên tĩnh một lát, Giang Kiến Sơ bỗng nhiên nói: “Anh đúng là chồng của em.”

Kiều Dữu nhìn về phía hắn.

Vì thuận tiện cho việc thu dọn, nên khi xuất viện cô đã không đeo nhẫn, tầm mắt hắn nhìn xuống chỗ ngón tay cô, trầm thấp mà nói: “Cho dù là không phải thì anh cũng sẽ không làm hại em.”

“Vĩnh viễn cũng không.”

Hôm sau, Kiều Dữu đi theo người đàn ông tự xưng là chồng của mình đến Lâm Thành.

Nơi vốn được gọi là nhà này đối với cô mà nói là vô cùng xa lạ, cô cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh mình, không quên ghi nhớ đường xá và phương thức đi lại.

Trên đường về, Giang Kiến Sơ cũng đã đưa cô đi mua điện thoại di động mới, điện thoại cũ của cô đã bị hỏng hoàn toàn, thần tiên cũng không thể cứu nó sống trở lại.

Kiều Dữu chợt nhớ ra một chuyện, vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Tất cả các dữ liệu bên trong điện thoại của tôi, có cách nào lấy ra được hay không?”

Người nhân viên bán điện thoại trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Cái này chúng tôi không thể làm được, cô nên tìm thợ sửa điện thoại chuyên nghiệp thì tốt hơn.”

Cuối cùng Kiều Dữu đành chọn chiếc điện thoại di động cùng hiệu với Giang Kiến Sơ, đối với những điều này cô cũng thật sự rất khổ tâm, dù sao đi nữa bây giờ mình cũng không biết gì.

Nhưng Giang Kiến Sơ vẫn trêu chọc một câu: “Đây có phải là điện thoại tình nhân không?”

Kiều Dữu trả lời hắn: “Không phải điện thoại vợ chồng sao?”

Đối với câu trả lời tùy tiện này, Giang Kiến Sơ lại sửng sốt, mỉm cười: “Em nói đúng, là điện thoại vợ chồng.”

Mua điện thoại di động cũng không tốn quá nhiều thời gian, Kiều Dữu bỏ sim điện thoại vào trong máy mới, vừa khởi động máy đã thấy vang lên liên hồi, tiếng âm báo ồn ào đến nỗi khiến cô đau đầu.

Cuộc gọi nhỡ và các tin nhắn cũng nhanh chóng đổ về ồ ạt.

“Về nhà mới xem đi.” Giang Kiến Sơ nói.

Kiều Dữu ấn lên huyệt Thái Dương, quyết định nghe theo lời hắn.

Nhà của cô và Giang Kiến Sơ cách trung tâm thành phố không xa, theo như những gì Giang Kiến Sơ nói, thì cách chỗ bọn họ làm việc khoảng năm cây số. Từ chỗ ở đi theo hướng Bắc chính là bệnh viện nơi hắn làm việc, hướng Nam là tòa soạn báo của cô.

Hoàn cảnh của khu nhà không tệ, những người xung quanh quen biết bọn họ cũng không ít, bảo vệ ngoài cửa cũng nhiệt tình chào hỏi: “Bác sĩ Giang, đã về rồi sao,” thấy Kiều Dữu ở phía sau Giang Kiến Sơ, ông ta tỏ ra khá kinh ngạc, sau đó thở dài như trút được gánh nặng, “Đã tìm được người rồi sao? Thật là tốt quá, không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi, tốt rồi!”

Kiều Dữu âm thầm ghi nhận phản ứng của tất cả mọi người, bây giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng mối quan hệ giữa mình và Giang Kiến Sơ …. nếu đây là một âm mưu, hắn đúng là đã đầu tư rất nhiều.

Ngôi nhà là một căn hộ song lập, Kiều Dữu đánh giá một chút, muốn thử mở ký ức của mình, đáng tiếc là đành bỏ cuộc.

Nếu đã không nhớ ra, thì chỉ có thể tự mình thăm dò.

“Phòng của chúng ta ở trên lầu à?” Lầu một cũng chỉ có một phòng ngủ, cô mở to mắt nhìn, cũng chỉ thấy toàn là đồ đạc linh tinh.

“Chính xác mà nói là phòng của anh và phòng của em.”

Giang Kiến Sơ nói xong, liền dẫn cô lên lầu. Lầu hai có ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng sách.

Hắn đưa cô vào một trong hai phòng ngủ: “Đây là phòng của em.”

“Đối diện là phòng của anh à?” Kiều Dữu khó hiểu, “Chúng ta không ngủ cùng phòng à?”

Giang Kiến Sơ gật đầu.

“Vì sao? Tình cảm không tốt sao?”

Giang Kiến Sơ nói: “Thời gian làm việc của chúng ta khác nhau quá nhiều, đi tới đi lui sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người còn lại, cho nên mới ngủ riêng.”

Kiều Dữu còn có thể nói được gì.

Giang Kiến Sơ: “Là em đề nghị.”

“……”

Được rồi, không còn gì để nói nữa.

Phòng của cô được thu dọn rất sạch sẽ, trang trí gọn gàng, cũng không biết là do Giang Kiến Sơ dọn dẹp hay là trước khi đi chính cô đã dọn dẹp, nhưng bầu không khí tổng thể là rất ấm áp, căn phòng cũng đủ sáng, Giang Kiến Sơ kéo bức màn ra thì trong nháy mắt ánh sáng đã tràn vào phòng.

“Mệt rồi à? Có thể ngủ trưa một lát,” hắn nói, “Những việc khác thì không có gì phải gấp gáp, nghỉ ngơi xong muốn biết cái gì thì anh sẽ nói cho em biết.”

Đi đường mệt nhọc, vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Kiều Dữu quả thực đã rất mệt mỏi. Tắm xong nằm trên giường, cô còn có thể nghe được một mùi hoa oải hương ngào ngạt tỏa ra từ tấm drap giường. Khung cảnh vẫn hết sức xa lạ, nhưng cô lại cảm thấy rất thanh thản và yên tâm, đây là phản xạ có điều kiện của cơ thể.

Tin nhắn trong điện thoại di động từ khi được mở máy cho đến giờ, thì vẫn không ngừng đổ tới.

Kiều Dữu mở tin nhắn, bỏ qua những tin nhắn rác, thì còn lại đều là những tin tức hỏi thăm. So sánh các cuộc gọi nhỡ và đối chiếu, thì cơ bản là chỉ có một số người chẳng qua là cô không nhớ nổi.

Hơn nữa trong suốt cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ không thấy có tên cha mẹ cô và Giang Kiến Sơ.

Kiều Dữu đương nhiên là quan tâm nhất đến cha mẹ, may mắn là trong phần thông tin liên lạc còn có số điện thoại của bọn họ.

Nhưng cô cảm thấy rất căng thẳng và hồi hộp, có lẽ bọn họ vốn đã không quan tâm cô nhưng cũng có thể là một đoạn ký ức nào đó của cô bị mất đi có thể giải thích được điều này, ngón tay lại phân vân qua lại giữa hai dãy số thật lâu, cuối cùng cũng quyết định không gọi.

... còn Giang Kiến Sơ thì sao? Trong phần thông tin không có tên hắn.

Kiều Dữu lại nghiêm túc đọc tin nhắn, phát hiện có nhiều tin nhắn do một người tên là “Đàn anh khoá trên” gửi cho cô, số lượng còn là nhiều nhất, giọng điệu cũng rất giống với cách ăn nói của Giang Kiến Sơ.

Ôm theo tâm trạng thăm dò, cô gọi cho số điện thoại này.

Tiếng chuông điện thoại truyền đến từ ngoài cửa, Kiều Dữu còn chưa kịp ngắt máy, thì đối phương đã từ chối cuộc gọi trước.

Rồi cửa phòng được gõ vang lên.

Kiều Dữu đáp một câu.

“Em sao vậy?” Giang Kiến Sơ cất giọng nhẹ nhàng, từ khi gặp mặt cho đến nay vẫn luôn là như vậy, bình thản và tự nhiên, giống như bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể làm hắn kích động được.

“Không có gì, là tôi xem tin nhắn rồi ấn nhầm thôi!” Kiều Dữu nói.

“Thật sao?”

“Thật.”

Hắn không tỏ thái độ gì: “Anh còn cho là…”

“Cho là gì?”

“Cho là em sợ ngủ một mình, muốn anh ngủ chung.”

Lúc nói những lời này, bộ dạng hắn cực kỳ nghiêm túc, căn bản không thể phân biệt được là nói thật hay nói đùa.

Chỉ là ngủ chung với một anh chàng đẹp trai như vậy thì ai lại từ chối?

Kiều Dữu nhớ tới nốt ruồi trên môi hắn, trong lòng có hơi ngứa ngáy, anh chàng đẹp trai này còn là chồng của cô.

Đây là gì?

Đây là ngủ chung hợp pháp.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Giang Kiến Sơ đã đưa cho cô một bậc thang: “Anh đùa thôi, đi ngủ đi.”

“Hả…”

Cô thở dài khiến cho Giang Kiến Sơ hơi khựng lại một chút: “Hình như em rất thất vọng...”

“Tôi tưởng là anh nói thật.” Kiều Dữu nói.

Người ngoài cửa im lặng một lát rồi lại hỏi: “Em thật sự muốn vậy sao?”

“Không thể sao?”

Thật ra khi nói đến đây, Kiều Dữu dần dần cảm thấy rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu, còn có cả tâm lý mâu thuẫn... sâu trong nội tâm có một sự khát vọng muốn chiếm hữu Giang Kiến Sơ, nhưng sự khủng hoảng khi ký ức bị thủng lỗ khiến cho cô tự dựng một phòng tuyến xung quanh mình.

Bây giờ cô chỉ quen biết một mình hắn, chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng cô lại cảm thấy mọi thứ rất xa lạ, bao gồm cả hắn.

Kiều Dữu âu sầu thở ra một hơi: “Bỏ đi, coi như tôi…”

Lời còn chưa dứt, thì cửa đã vang lên một tiếng “cạch”, mở ra.

Giang Kiến Sơ đứng ở cửa nói: “Muốn đổi ý sao?”

Hắn nghe thấy nửa câu mà cô chưa nói xong.

Kiều Dữu ngây ra một lát, đổi ý, bất quá chỉ là một cách nói khác: “Không.”

Cửa phòng khép lại một lần nữa, Giang Kiến Sơ đã thay quần áo ngủ, Kiều Dữu dịch người vào bên trong, nhường ra nửa cái giường cho hắn.

Lúc bên cạnh lún xuống, trái tim Kiều Dữu đập rộn lên, mùi cà phê nhàn nhạt chui vào xoang mũi.

“Anh vừa mới uống cà phê sao?”

Giang Kiến Sơ “Ừm” một tiếng: “Ngửi không quen à?”

“Không phải,” Kiều Dữu hít hít mũi, “Tôi rất thích mùi này.”

Không có câu trả lời, cô nghi ngờ ngước mắt lên, lại chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của hắn.

Kiều Dữu bị ánh mắt hắn làm cho trái tim nhảy lên hai giây: “Tôi đã nói sai cái gì sao?”

“Không có,” Giang Kiến Sơ nói, “Chỉ là anh đang suy nghĩ, nếu em vẫn không ngủ được, có cần cho em thực thi quyền lợi của người làm vợ với anh không.”

“Hả?”

“Ví dụ như, ôm chồng của mình ngủ.”

Kiều Dữu mở to mắt, giây tiếp theo đã bị lòng bàn tay hắn vươn tới che mắt lại.

“Được rồi, nói đùa đủ rồi, đi ngủ thôi.”

Kiều Dữu muốn nói làm gì có ai dùng trò đùa kí©h thí©ɧ như vậy, để đưa một người vào giấc ngủ chứ?

Nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ nhắm mắt một lát là ngủ thϊếp đi, cuối cùng trong lúc mơ mơ màng màng đã nói những gì bản thân mình cũng không hề biết.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối, Giang Kiến Sơ cũng không có ở trong phòng.

Từ khi mất đi ký ức đến nay cô chưa bao giờ ngủ một giấc say sưa đến như vậy, cho nên Kiều Dữu thật sự không muốn rời giường.

Dưới lầu dường như có tiếng nói chuyện, là hai âm thanh xa lạ, Kiều Dữu nổi lòng hiếu kỳ, liền mặc áo khoác đi xuống lầu.

Dưới lầu một đã xuất hiện hai khuôn mặt, người đàn ông trông rất giống Giang Kiến Sơ, chỉ khác ở chỗ đôi mắt, và dưới khóe môi không có nốt ruồi; người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ngồi bên cạnh "Giang Kiến Sơ số hai", bọn họ có vẻ hết sức thân mật.

Thấy Kiều Dữu, hai người bọn họ đều tỏ ra kinh ngạc, người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước: “Tiểu Dữu! Tốt quá rồi… thật là làm chị sợ quá đi.”

“Giang Kiến Sơ số hai” bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nói một câu: “Trở về là tốt rồi.”

Kiều Dữu có chút bối rối, chỉ có thể nhìn Giang Kiến Sơ bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Giang Kiến Sơ nói: “Buông cô ấy ra trước đi.”

Người phụ nữ kia bây giờ mới có vẻ như vừa bừng tỉnh: “Xin lỗi chị quên mất… bây giờ em không nhớ được mọi người nữa đúng không?”

Sau khi hai người bọn họ tự giới thiệu thì cuối cùng Kiều Dữu cũng đã biết được bọn họ là ai. “Giang Kiến Sơ số hai” tên là Giang Lâm Chu, cũng chính là anh trai song sinh của Giang Kiến Sơ, còn người phụ nữ vừa trông thấy Kiều Dữu đã khóc òa lên này chính là vợ của anh ta, tên là Tống Tửu.

Hai cái tên này Kiều Dữu có ấn tượng, đặc biệt là Tống Tửu, ngoại trừ Giang Kiến Sơ, thì cô ta là người gửi tin nhắn cho cô nhiều nhất.

Nội dung tin nhắn như thế nào nhỉ… Rõ ràng là một đại mỹ nhân, không hiểu sao lại có thể nói chuyện ngốc nghếch đến như vậy.

Hai người đều là vì nghe nói cô vừa quay về cho nên mới đến đây thăm cô, tuy Kiều Dữu đã mất trí nhớ, nhưng lễ nghĩa vẫn phải hiểu: “Ở lại ăn một bữa cơm được không?”

Người vui mừng nhất chắc chắn là Tống Tửu: “Được đó!”

“Hôm nay thì không được đâu,” Giang Kiến Sơ bỗng nhiên lên tiếng, “Trong nhà không có cái gì để nấu ăn cả.”

Tống Tửu nói: “Sao phải lo chứ? Không phải gần đây có siêu thị sao, bây giờ chị đi mua là được. Tiểu Dữu vẫn còn bị thương, sao lại để cho cô ấy ăn uống thiếu thốn được?”

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những người khác ngoài Giang Kiến Sơ, Kiều Dữu cũng muốn nói chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút, không chừng bản thân có thể nhớ ra được điều gì đó.

Cô dùng đôi mắt mong chờ nhìn về phía Giang Kiến Sơ, lại thấy hắn mím môi, thần sắc khó đoán.

Tống Tửu còn đang hết sức hào hứng lên kế hoạch phải mua những thứ gì, nhưng Kiều Dữu lại không có tâm trạng lắng nghe.

Sự im lặng xấu hổ giữa Tống Tửu và những người còn lại dần dần lan tràn, cuối cùng Giang Lâm Chu phá vỡ không khí này: “ Thời gian này Tửu Tửu vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Dữu, chúng ta cùng đi siêu thị thôi để cho hai người phụ nữ trò chuyện với nhau.”

Câu này là anh ta nói với Giang Kiến Sơ.