Chương 3: Thời thanh xuân

Sau khi hai người đàn ông ra ngoài, Tống Tửu kéo Kiều Dữu ngồi xuống sofa: “Tiểu Dữu, bây giờ em có thể nhớ ra được bao nhiêu chuyện?”

“Ngoại trừ tên thì không nhớ được gì cả.”

“Thật sự là đúng như những gì Giang Kiến Sơ nói hay sao…”

Tống Tửu ủ rũ một lát, sau đó lấy lại sĩ khí: “Vậy em có gì muốn biết thì cứ hỏi chị! Nếu có thể trả lời chị nhất định nói hết không giấu giếm.”

Điều này rất hợp với ý Kiều Dữu: “Chị dâu à, chị có biết chuyện của ba mẹ em không?”

“Stop, đừng gọi chị là chị dâu, nghe xa cách lắm, cứ giống như trước kia rồi chị là, Tống Tống thì được rồi,” Tống Tửu nói, “Chuyện của ba mẹ em thì chị không biết rõ lắm… chị chỉ biết rằng em đã lâu không liên lạc với bọn họ, trong suốt bốn năm đại học cũng không thấy em về nhà.”

Quả nhiên… đúng với những gì mà Kiều Dữu nghĩ tới lúc đầu, có lẽ cô bất hòa nghiêm trọng với ba mẹ mình, nếu không thì vì sao con gái mất tích lâu như vậy mà bọn họ cũng không hỏi thăm gì...

“Chúng ta đã quen nhau từ lúc học đại học à? Cùng trường sao?” Cô tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, em nhỏ hơn chị và Lâm Lâm một năm. Chị và Lâm Lâm biết nhau ở Hội Sinh Viên, còn hai người thì đã biết nhau từ lúc học cao trung rồi. Chị và em cũng là nhờ Lâm Lâm mới quen nhau đấy. Lúc đó em cũng không tham gia Hội Sinh Viên, nhưng thường xuyên đến tìm anh ấy, lúc đó mọi người đều cho rằng hai người là một đôi.”

“Lâm Lâm? Giang Lâm Chu à?”

“Ừ, là tên thân mật thôi,” Tống Tửu chớp mắt tinh nghịch, “...cách chị gọi anh ấy.”

Kiều Dữu trầm ngâm một lát, cô phát hiện có một người từ nãy đến giờ vẫn không được nhắc đến: “Nếu ba người chúng ta là học cùng một trường đại học, vậy Giang Kiến Sơ thì sao?”

“Giang Kiến Sơ hả... cậu ấy học Đại học Y Khoa ở Thành Đô, sau khi ra trường đi làm mới đến Lâm Thành. Chỉ là em, cậu ấy và Lâm Lâm là học cùng một trường cao trung.”

Thì ra chính là vì nguyên nhân này mà Giang Kiến Sơ mới được gọi là “đàn anh” trong danh sách bạn bè của cô. Nhưng mối quan hệ này đã là chuyện rất nhiều năm, bọn họ cũng đã kết hôn, tại sao tên hắn trong điện thoại, cô vẫn ghi như vậy?

Huống hồ nếu tính kỹ thì Giang Lâm Chu cũng là đàn anh, mà còn là đàn anh trong cả bốn năm học đại học của cô, vậy mà cô lại gọi anh ta bằng tên trong danh sách.

Kiều Dữu cũng không thể hiểu được cuối cùng là "đàn anh" thân thiết hơn hay là “Giang Lâm Chu” quan trọng đối với mình hơn...

Ngẫm nghĩ một lát, cô liền hỏi ra vấn đề mà mình đặc biệt quan tâm: “Chị… à, Tống Tống, em có thể hỏi một câu mạo muội không? Lúc nãy chị nói rằng tất cả mọi người đều cho rằng em và Giang Lâm Chu là một đôi… có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”

“Đương nhiên không phải!” Tống Tửu vui vẻ, “Nếu đã từng xảy ra chuyện gì, làm sao mối quan hệ của chúng ta lại tốt đẹp như vậy, chị cũng đâu phải là thánh mẫu Maria.”

“Vậy vì sao em lại thường xuyên đi tìm anh ấy?”

Tống Tửu thành thật trả lời: “Cũng bình thường thôi mà, lúc học cao trung thì quan hệ của hai người đã rất tốt, xa nhà học đại học có một người mình quen biết, đương nhiên sẽ muốn tiếp xúc nhiều hơn một chút.”

Kiều Dữu gặm nhấm những tin tức này, cảm nhận được sự kỳ lạ trong đó.

Tuy rằng Tống Tửu nói rằng cô và Giang Lâm Chu không có chuyện gì xảy ra cả… Nhưng cô thì lại cảm thấy, có vẻ như lúc trước mình thân thiết với Giang Lâm Chu nhiều hơn, ngay cả lúc đại học cũng vậy …. Giang Kiến Sơ và Giang Lâm Chu đều lớn hơn cô một tuổi, nhưng lúc lên đại học cô lại chọn đến Lâm Thành học cùng một trường với Giang Lâm Chu, trong khi đó Giang Kiến Sơ học ở Thành Đô xa xôi, dường như không có bất kỳ sự lui tới nào gọi là thân thiết.

Nhưng còn Giang Lâm Chu…… Tống Tửu nói Giang Lâm Chu là vì cô ta mà ở lại Lâm Thành sau khi tốt nghiệp, còn bản thân Kiều Dữu, cô cũng không hiểu mình ở lại đây là vì điều gì....

Tống Tửu cũng nói: “Chuyện này lúc em tốt nghiệp chị đã từng hỏi, em nói mình không muốn về nhà, đúng lúc đó thì tòa soạn báo Tân Tri cũng đang tuyển người.”

Không muốn về nhà...

Đây chính là bằng chứng cho sự suy đoán lúc đầu của Kiều Dữu, quả nhiên cô có mâu thuẫn với ba mẹ mình, cho nên không chỉ bốn năm không quay về nhà, mà ngay cả tốt nghiệp cũng không về. Dựa theo tình huống trước mắt mà xem xét, thì rất có thể là kể cả những năm vừa qua cũng không có liên lạc gì. Số điện thoại trong di động kia cũng không biết đã bao lâu, có lẽ hai ông bà đã đổi số tự lúc nào rồi...

Rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì đến mức như vậy?

Trong bữa cơm tối, Tống Tửu đề nghị ăn lẩu, nhưng có người bị thương, cho nên đã chọn ăn lẩu uyên ương.

Kiều Dữu một mình chiếm lĩnh nửa cái lẩu, người không biết nhìn vào sẽ tưởng rằng cô đang lấn át ... Nhưng trên thực tế thì cô chỉ có thể ngồi nhìn sang một nửa lẩu cay bên kia mà chảy nước miếng, đồng thời cảm nhận sâu sắc bị ức hϊếp là như thế nào.

Tống Tửu hết sức phấn khởi, ồn ào muốn uống rượu, Giang Lâm Chu lại nói: “Muốn uống cũng được, nhưng em tự mình ra ngoài mua đi, rồi uống luôn ở ngoài, uống xong gọi điện thoại, anh tới đón.”

Miệng lưỡi quyết đoán và vô tình này khiến Kiều Dữu phải bất ngờ.

Giang Lâm Chu có vẻ bề ngoài gần giống với Giang Kiến Sơ, nhưng tính cách hai người lại khác biệt rất lớn, tuy rằng không đến mức cực đoan, nhưng Giang Lâm Chu có sự bình tĩnh quá mức cần thiết, đến nỗi sẽ khiến người khác cảm thấy anh ta cực kỳ lạnh lùng, ngữ điệu lúc nói chuyện cũng trầm thấp hơn so với Giang Kiến Sơ.

Giống như luôn mang theo một sự tự kiềm chế nghiêm khắc.

Kiều Dữu không khỏi liên tưởng đến tính tình của Giang Lâm Chu như vậy, làm sao lúc trước cô có thể muốn thân cận với người này?

Trong chén đột nhiên nhiều hơn một miếng thịt gà ác, cô thu hồi tầm mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm không rõ của Giang Kiến Sơ: “Ngẩn người làm gì vậy, có phải vết thương lại đau không?”

Kiều Dữu đột nhiên chột dạ, vội vàng liếc mắt nhìn Giang Lâm Chu một cái, nói: “Không có, em chỉ đang nghĩ vớ vẩn thôi

Tống Tửu kích động nói: “Nghĩ tới chuyện gì vậy?”

“Có lẽ là… em lại quên rồi.” Cô trả lời một cách hết sức qua loa.

Tống Tửu lộ rõ vẻ mặt thất vọng.

“Quên rồi thì thôi,” Giang Kiến Sơ nói, “Khi nào nhớ ra rồi nói.”

Tống Tửu lo lắng sốt ruột: “Nếu vĩnh viễn cũng không nhớ ra được thì phải làm sao?”

Kiều Dữu nhìn Giang Kiến Sơ, hắn cúi mắt, không nói gì.

Được một lát, Giang Lâm Chu mở miệng: “Vậy thì cũng đành chịu thôi, đúng không?!”

Sau khi ăn xong, Giang Lâm Chu và Tống Tửu cùng ra về, Giang Kiến Sơ rửa chén trong nhà bếp, Kiều Dữu không có việc gì làm, dứt khoát đi giúp hắn.

Giang Kiến Sơ nhướng mày: “Muốn giúp anh rửa à?”

Câu chuyện giặt quần áo vẫn còn mới nguyên trước mặt, Kiều Dữu nhanh chóng cãi lại: “Em biết anh chỉ nói đùa thôi.”

Hắn lộ ra một biểu hiện tiếc nuối, động tác trên tay vẫn không ngừng.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên, tiếng chén đũa va vào nhau loảng xoảng.

Giang Kiến Sơ đột nhiên hỏi: “Tống Tửu đã nói những gì với em?”

“Cũng không có gì, em chỉ hỏi về mối quan hệ của mấy người chúng ta mà thôi.”

Hắn nghiêng mắt: “Cô ta nói thế nào?”

Kiều Dữu kể lại một cách đơn giản, đồng thời quan sát biểu hiện của người đàn ông trước mặt.

Hắn bình tĩnh lắng nghe, thần sắc cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng cô đã nhạy bén nắm bắt được một chút khác thường... Đặc biệt là khi cô nhắc đến Giang Lâm Chu.