Chương 6: “CÔ BÉ, EM ĂN GIAN.”

Buổi tối tháng 9 đã không còn nghe thấy tiếng ve kêu, thay vào đó là tiếng nhạc ồn ào ở khu trò chơi điện tử, tiệm internet bên cạnh vì vậy lại càng có vẻ yên tĩnh hơn.

Năm giây sau khi đối diện với thiếu niên kia, cô bé mỉm cười một cách hết sức ngây thơ và vô tội.

“Trùng hợp quá, đàn anh! Thì ra anh cũng là học sinh ngoại trú à?"

Trường Trung học Hoài Hàn là trường nội trú, từ thứ hai đến thứ sáu học sinh không được phép ra ngoài. Nếu học sinh có nhu cầu học ngoại trú, mà không phải là hoàn cảnh đặc biệt, thì cũng không được phê duyệt.

Giang Kiến Sơ không có biểu hiện gì, chỉ nhìn thoáng qua bảng hiệu đèn neon lập lòe của khu trò chơi điện tử: “Xem ra ngày đầu tiên đi học, cô bé lớp dưới em còn chưa có nhiều bài tập phải không, vào giờ này mà vẫn còn rảnh rỗi ở bên ngoài chơi điện tử.”

“Em chỉ là theo bạn đến đây thôi.” Cô giả vờ xấu hổ nói.

“Vậy sao? Vậy bạn của em đâu?”

“…”

Cậu thiếu niên mỉm cười như có như không: “Anh nhớ sáng nay em còn nói rằng, em đến trễ là bởi gì bạn cùng phòng gọi em dậy rồi đi trước, em sơ ý lại ngủ quên.”

Lời nói nhấn nhá rõ ràng, từng câu từng chữ đều đang vạch trần cô.

Khuôn mặt Kiều Dữu cứng đờ.

“Em có thể tự lựa chọn chỗ ngủ của mình à? Hôm qua ở ký túc xá, hôm nay lại là học sinh ngoại trú, ngày mai có phải em sẽ lại quay về trường không?”

Thua người không thua trận, Kiều Dữu mím môi ngoan ngoãn mỉm cười, ánh mắt vội vàng liếc nhanh về hướng tiệm net không có cảm giác tồn tại gì bên cạnh.

Nếu cô không nhìn lầm, thì vừa rồi hắn bước từ trong đó ra?

Vẻ ngoan ngoãn trên khuôn mặt lập tức thay thế bằng sự tinh ranh, cô tiến đến trước mặt Giang Kiến Sơ, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn hắn: “Vậy còn đàn anh thì sao? Buổi trưa hôm nay tôi cũng nhìn thấy anh ở canteen, anh ăn xong còn bước vào ký túc xá số 3 nữa, chỗ đó là ký túc xá nam mà.”

Thiếu niên nhếch đuôi lông mày, không trả lời.

“Đàn anh à, gặp được chính là có duyên, chúng ta đều vi phạm nội quy nhà trường, nếu để cho thầy giáo biết được, anh sẽ càng bị phạt nặng hơn cả tôi, dù sao anh cũng là hội trưởng Hội Học Sinh mà...,” Kiều Dữu lui về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn khu trò chơi điện tử, “Bây giờ có muốn chơi thử một ván không? Nếu tôi thắng chuyện đêm nay xem như là gió thoảng, qua rồi thì thôi, anh không tố cáo tôi, tôi cũng sẽ không nói gì về anh, có được không?”

Khu trò chơi điện tử vào ngày thứ hai có vẻ hơi vắng khách, Kiều Dữu đi đến quầy đổi tiền, rồi lại kéo theo Giang Kiến Sơ đi thẳng đến máy chơi đua xe.

“Không chơi trò gì khác, chỉ chơi đua xe thôi, ai nhanh hơn thì thắng.”

Kiều Dữu bỏ thẻ vào máy một cách hết sức thành thạo, rồi hất cằm cực kỳ kiêu ngạo nói với người bên cạnh: “Chuẩn bị chưa?”

Trò chơi này là do cô chọn, nếu cô đã chọn thì không cần phải nghi ngờ, chắc chắn cô chơi trò này rất giỏi, nhưng khi cô cực kỳ tự tin nhìn sang màn hình của Giang Kiến Sơ, thì mới phát hiện hắn đang dẫn đầu.

Sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, nhận thấy ánh mắt của cô liền nói: “Cô bé, em còn nhìn nữa thì em sẽ thua đấy.”

Hắn điềm tĩnh dịu dàng nhắc nhở, nhưng lời này chui vào lỗ tai Kiều Dữu thì rõ ràng là một sự khıêυ khí©h.

Cô đùng đùng nổi giận, xe vừa khởi động đã lập tức lao đi, có thể nói là bất chấp tất cả, nhấn ga lún xuống, sau đó còn thả một tay qua kéo vô lăng của người bên cạnh.

Giang Kiến Sơ có lẽ cũng không ngờ rằng cô lại giở trò như vậy, khựng lại một chút rồi cười khẽ.

Quấy nhiễu đối thủ luôn là chiêu thức rất hữu dụng, cuối cùng người về đích đầu tiên chắc chắn là Kiều Dữu.

“Tôi thắng rồi!”

“Cô bé, em ăn gian.”

“Không có giao trước là không được chơi ăn gian, chỉ xem kết quả thôi,” Kiều Dữu cực kỳ đắc ý, “Kết quả là tôi đã thắng.”

Giang Kiến Sơ dựa vào lưng ghế, nhìn vẻ mặt hết sức vui vẻ của cô, mỉm cười nói: “Được rồi, lần này xem như em thắng. Nhưng hy vọng sau này em biết tuân thủ các quy định của nhà trường, tốt nhất đừng để anh bắt quả tang thêm lần nào nữa.”

_________

Hoảng hốt một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần, Kiều Dữu đỡ trán, cảm giác đau đớn cũng đã dần dần biến mất.

Tiếng ồn trong khu trò chơi điện tử, bất kể là cách thức bài trí, ánh sáng hay là các loại máy móc, đều hoàn toàn khác với ký ức của cô năm đó.

Giang Kiến Sơ đổi tiền xong, đang đi về phía cô, chỉ có con người là vẫn như vậy.

Hắn đưa thẻ game cho cô: “Muốn chơi trò gì?”

Kiều Dữu nhìn thẻ trò chơi trong tay, chỉ chỉ: “Cái kia.”

Đó chính là máy chơi đua xe.

Hắn lập tức nhạy bén hỏi: “Em nhớ ra rồi à?”

Kiều Dữu gật đầu, híp mắt cười: “Thi đấu một lần nữa có được không, đàn anh?”

Đây chính là lần thứ hai trong đêm nay cô gọi hắn như vậy, yết hầu Giang Kiến Sơ khẽ nhúc nhích, dường như có rất nhiều cảm xúc phức tạp đối với cách xưng hô này. Kiều Dữu cũng cảm nhận được sự bài xích của hắn.

... hắn không thích cô gọi như vậy sao?

Nhưng trong trí nhớ của cô không phải như vậy.

Kiều Dữu cúi mắt nhìn xuống dưới, mỗi lần cô gọi Giang Kiến Sơ như vậy, cô cảm thấy vui vẻ, thân mật và quyến luyến lan tràn trong cơ thể.

Lần này cô không chơi xấu, không ăn gian, cho nên có thể nói là bị Giang Kiến Sơ thắng đến sát ván.

Kiều Dữu không phục, liền kéo hắn chơi trò khác, cho đến khi vất vả lắm mới có thể thắng được một bàn, thì mới chịu bỏ qua.

Trước khi ra về còn chơi gắp thú bông.

Kiều Dữu không muốn nhận sự giúp đỡ của Giang Kiến Sơ, nói rằng phải tự mình gắp được mới có cảm giác thành công, kết quả Giang Kiến Sơ nói: “Lúc trước trò mà em chơi tệ nhất chính là gấp thú đấy.”

Nhưng câu nói này ngược lại đã kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của cô: “Nếu vậy tôi càng phải gắp, anh cứ xem tôi làm thế nào mà thay đổi vận mệnh đi.”

Gắp thú bông là trò chơi trêu chọc sự bình tĩnh của con người nhất, có đôi khi cảm thấy đã bắt được vào tay nhưng cuối cùng trong một lúc sơ suất lại làm rơi trở lại.

Lần nào cũng thua, càng thất bại thì càng hăng hái chơi lại từ đầu.

Vào lúc chỉ còn lại một thẻ chơi cuối cùng, Kiều Dữu nhìn về phía Giang Kiến Sơ.

Hắn quơ hai bàn tay trống không, hết sức hiểu ý cổ vũ: “Cố lên, bà Giang, em phải thay đổi vận mệnh.”

Đôi mắt nhếch lên, dáng vẻ chờ xem trò vui.

Kiều Dữu: “……”

Kiều Dữu trịnh trọng bỏ thẻ cuối cùng kia vào máy.

Cây gắp lảo đảo lắc lư, chậm rãi định vị một cách không chính xác.

Kiều Dữu tập trung tinh thần xê dịch vị trí, mu bàn tay bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp bao trùm, cô sửng sốt, quay đầu trông thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn cùng với khóe môi nhẹ cong lên.

Giang Kiến Sơ nắm tay cô thao tác, nhưng chỉ chốc lát sau liền dừng lại.

“Con này hả?”

Kiều Dữu hoàn hồn, cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay, lại cẩn thận chuyển động: “Đừng lấy con này lấy con ở phía sau kìa.”

Bàn tay lại cứng đờ, hắn một lần nữa điều chỉnh phương hướng.

“Có được không?”

“Tôi thấy con bên cạnh đáng yêu hơn.”

“Con này thì sao?”

“Không… nhích lên trước một chút.”

Giang Kiến Sơ lại bất động.

“Bà xã,” hắn gọi cô, ngón tay chậm rãi chen vào giữa các khe hở ngón tay cô, “Tuy rằng anh hiểu em không nỡ buông tay anh, nhưng chiếc thẻ cuối cùng này không thể để uổng phí được?”

Lần đầu tiên nghe hắn gọi mình như vậy, trái tim Kiều Dữu nhảy lên hai cái, cô thỏa hiệp: “Vậy cái này.”

Cây gắp hạ xuống, gắp được một con chồn nhồi bông.

Cô nhìn con thú bông run rẩy di chuyển về hướng cửa ra, lúc đến nơi, cây gắp đột nhiên dừng lại, con thú bông theo quán tính rơi ra ngoài, dừng lại ở cửa, rồi cứ như vậy mà rớt trở vào bên trong, đoàn tụ với những người anh em của nó.

“…”

Sau một khắc im lặng ngắn ngủi, Giang Kiến Sơ mở miệng: “Tiếc thật.”

Bàn tay hắn không hề buông lỏng, mà thuận tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi côn điều khiển, còn nắm thật chặt.

“Bỏ đi,” Kiều Dữu cười nói, “Về nhà thôi.”

Ngày hôm sau, Giang Kiến Sơ vẫn phải đi làm từ lúc sáng sớm, Kiều Dữu cũng muốn đến tòa soạn, báo cáo thời gian làm việc của mình. Cho dù không cần phải dậy quá sớm, nhưng cô vẫn chỉnh đồng hồ báo thức cùng giờ với Giang Kiến Sơ.

Tuy là như vậy, nhưng lúc cô rời giường thì hắn cũng đã rửa mặt xong, còn đang vừa soi gương vừa chỉnh lại cà vạt.

Kiều Dữu vừa đánh răng vừa nhìn hắn qua gương, cho đến khi hắn đã thắt cà vạt xong, ngước mắt đối diện với ánh mắt của cô.

Bọn họ giống như một đôi vợ chồng già, chỉ cần nhìn nhau một cái đã cảm thấy buổi sáng trở nên bình thản và ấm áp.

Kiều Dữu rất thích sự ấm áp của cái nhìn này.

Cô nghĩ, đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn.

Bữa sáng, Giang Kiến Sơ nướng bánh mì, chiên hai quả trứng.

Một ly cà phê, một ly sữa.

“Tối nay anh trực đêm, nếu không có tình huống đặc biệt thì sáng mai sẽ về.”

“Tình huống đặc biệt gì?”

“Ví dụ như là phẫu thuật đột xuất, hoặc là có ca cấp cứu,” Giang Kiến Sơ nói, “Sáng mai giao ban xong anh có thể nghỉ một ngày, em muốn đi đâu anh sẽ đi với em.”

Kiều Dữu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lúc anh trực đêm, tôi có thể đến không?”

Giang Kiến Sơ mỉm cười: “Muốn ở bên cạnh anh à?”

“Buổi tối ở trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi hơi sợ,” cô chớp chớp mắt, “Nhưng mà… Cũng có một chút là muốn ở với anh. Không được sao?”

“Đương nhiên là được,” hắn thong thả khuấy cà phê, có chút cảm khái nói, “Hiếm khi thấy bà xã của anh bám anh như vậy.”

“Lúc trước tôi rất lạnh nhạt với anh à?”

“Tự em nói xem, là chính em đòi ngủ riêng đấy.”

“……”

Chuyện này khiến Kiều Dữu đuối lý.

Cô muốn nói thêm, miệng mấp máy, nhưng cho đến khi tạm biệt Giang Kiến Sơ ở trước cửa tòa nhà cô cũng không thể nói nên lời.

Tòa soạn buổi sáng rất bận rộn, Kiều Dữu bây giờ cũng không phụ trách công việc quan trọng gì, Triệu Tùng Nhiễm nói tất cả những việc lúc trước của cô đều đã được phân cho người khác.

Nhưng cô vẫn có việc làm.

“Hàng Xảo hôm nay phải ra ngoài làm phỏng vấn, cô đi với cô ấy đi…” Triệu Tùng Nhiễm nói xong liền gọi Hàng Xảo tới, đó là cô gái tóc ngắn có vẻ rất nhiệt tình ngày hôm qua.

Kiều Dữu còn nhớ đoạn tin nhắn trong nhóm phóng viên những ngày cô mất tích, Hàng Xảo cũng là người tỏ ra quan tâm cô nhất.

Trên đường đi, Hàng Xảo kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về tòa soạn báo, cuối cùng thở dài nói: “Lúc trước khi tôi vừa mới gia nhập vào tòa soạn, cũng là nhờ cô dìu dắt, không ngờ có một ngày hai chúng ta lại đổi vai như vậy…”

Xe taxi dừng lại ở trước cửa một tòa nhà văn phòng, Hàng Xảo nói người hôm nay bọn họ cần phỏng vấn là một luật sư, tuổi còn trẻ đã có vị thế trong ngành, còn có thể tự mở văn phòng luật riêng của mình. Mấy năm gần đây đánh đâu thắng đó, cho nên rất nổi tiếng.

Văn phòng luật sư này có tên là “Thiên Kỳ”.

Kiều Dữu cảm thấy có hơi quen thuộc.

Sau đó cô nhanh chóng biết được vì sao lại quen thuộc như vậy... Bởi vì người được phỏng vấn không ai khác chính là Giang Lâm Chu.

Lúc nhìn thấy Giang Lâm Chu, cô không khỏi sửng sốt.

Đối phương cũng có chút bất ngờ: “Tiểu Dữu? Sao em lại tới đây?”

Hàng Xảo: “Ơ? Hai người quen nhau à?”

Kiều Dữu giải thích đơn giản.

“Sao tôi cứ có cảm giác mình đang đi cửa sau thế này…” Hàng Xảo lầm bầm, tiếp theo tự vỗ vỗ mặt mình, rồi lập tức bắt tay vào việc “Xin hỏi anh Giang, buổi phỏng vấn của chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”