Chương 1.1: CᏂị©Ꮒ miệng, chụp ảnh, cᏂị©Ꮒ thả ga trong phòng tắm

Trước bàn máy tính, giao diện trò chơi không ngừng nhấp nháy trên màn hình lớn. Người đàn ông vung súng bắn tỉa, nã từng phát súng lên đầu từng người.

"Oh, oh..." Dưới bàn, một cô gái trẻ ngồi dưới háng người đàn ông, chật vật mυ"ŧ ra mυ"ŧ vào thứ hàng khổng lồ của người đàn ông.

"Sâu hơn đi." Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái trẻ lười biếng, anh ta ưỡn hông lên, thúc sâu vào cổ họng cô gái mấy phát thật nhanh.

"Cmn! Thẩm Việt, tiếng gì thế? Con mẹ nó chứ, cậu chơi game với bọn tôi mà làm gì vậy?" Tiếng của đồng đội truyền tới từ tai nghe.

Thẩm Việt banh rộng chân, cổ tay vòng ra sau đầu cô gái, ngón tay thon dài rõ khớp xương đặt lên đầu cô đè xuống, khóe môi cong lên nụ cười lười biếng: "Còn có thể làm gì nữa? Tiểu Nhuyễn Nguyễn nhà chúng ta đang quỳ gối bên dưới phục vụ tôi đấy."

Tô Nhuyễn nghe thế thì trừng to hai mắt, cô không nghe được âm thanh trong tai nghe, chỉ nghe được những lời của Thẩm Việt, lúc này hai gò má ửng hồng lên.

Thấy Tô Nhuyễn dừng lại, nước mắt rưng rưng nhìn mình, Thẩm Việt cười, nhẹ nhàng vỗ lên gò má mềm mại của Tô Nhuyễn: "Cục cưng, tiếp tục đi."

Hai gò má của Tô Nhuyễn như bị phỏng, chỉ cần Thẩm Việt nói với giọng dịu dàng như này thì cô sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh ta.

Tô Nguyễn càng ra sức mυ"ŧ.

"Cmn, chưa đến hai tuần đúng không? Cậu cũng đỉnh thật, hoa khôi trường thanh cao như thế mà cậu cũng thu phục được, đã phá trinh chưa?"

Thẩm Việt liếc nhìn khuôn mặt tươi tắn của Tô Nhuyễn dưới háng mình, khóe môi cong lên nụ cười ngạo nghễ: "Phá rồi, nếu không sao ông đây mới nói một câu, đã trốn học chạy tới đây rồi?"

"Đỉnh quá người anh em, chơi chán rồi nhớ cho mấy anh em chơi chút đấy, có lẳиɠ ɭơ không?"

Thẩm Việt thò tay xuống bóp bầu vυ" lộ ra bên ngoài cổ áo của Tô Nhuyễn. Anh ta bóp chặt núʍ ѵú xoa nắn, Tô Nhuyễn đau nhưng không phản kháng, chỉ rêи ɾỉ đong đưa vυ" lấy lòng Thẩm Việt.

"Ừ, vô cùng lẳиɠ ɭơ." Thẩm Việt khẽ cười một tiếng.

"Hoa khôi của trường đó nha, chắc vυ" mềm như mì vắt nhỉ, hoa huyệt hồng phải không? Chụp tấm hình đi, để anh em giải khát trước tí."

Thẩm Việt di chuột kiểm soát nhân vật trong game, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ dưới quần được bao phủ trong cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại ấm áp, muốn bao nhiêu khoan khoái có bấy nhiêu khoan khoái, tiện mồm nói: "Được, đánh nốt ván này đã."

Tô Nhuyễn quỳ dưới đất nửa tiếng, toàm thân không còn lực, nhưng đã hầu hạ người đàn ông sung sướиɠ cả người.

"Ngon!" Thẩm Việt buông con chuột ra, trên màn hình máy tính hiện lên giao diện thắng lợi, anh ta vươn tay đặt lên đầu Tô Nhuyễn, kiên quyết đè xuống.

Sắc mặt của cô gái đỏ lên, miệng nhỏ non mềm bị căng đầy, cô bị người đàn ông ấn chặt lấy gáy không chút thương tiếc, ra vào liên tục.

Ngón tay Tô Nhuyễn bất lực níu vào quần Thẩm Việt, chóp mũi đập vào bụng dưới của người đàn ông, lông dươиɠ ѵậŧ đâm lên gò má mềm mại, đến lời cầu xin tha thứ cũng không nói được.

Người đàn ông đột nhiên ngưng lại, ấn mạnh gáy cô, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ trong miệng đâm thật sâu vào trong cổ họng. Theo tiếng thở dốc hưng phấn của người đàn ông, dòng tinh đậm đặc phóng thẳng vào trong miệng Tô Nhuyễn.

"Khụ, khụ... Ọc..." Tô Nhuyễn khó chịu ho khan, muốn nhả dươиɠ ѵậŧ khổng lồ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng ra.

Thẩm Việt híp mắt, xoa đầu Tô Nhuyễn, mắt lóe lên sự thích thú, ấm áp nói: "Nhuyễn Nhuyễn ngoan, nuốt xuống đi, sau đó liếʍ sạch cho anh trai nhé."

Tô Nhuyễn nghe lời này xong, lập tức "Ừng ực" một cái, nuốt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thừa giọt nào xuống, đầu lưỡi mềm mại lại linh hoạt liếʍ láp qυყ đầυ, tỉ mỉ chăm sóc đến từng nếp gấp.

"Ngoan thật." Thẩm Việt nhìn hoa khôi chưa quen được hai tuần này. Chỉ mới nói vài câu tâm tình không đáng tiền đã quỳ dưới háng người đàn ông khẩu giao, hơn nữa lại còn là hàng nguyên đai nguyên kiện.

Dạy dỗ một cô gái đơn thuần, gần như ngu ngốc như vậy sẽ chơi thoải mái hơn.

Thẩm Việt nắn vuốt núʍ ѵú hồng nhạt lộ ra ngoài, hất cái váy ngắn lên, vỗ lên cái mông nhỏ không mặc qυầи ɭóŧ: "Nhuyễn Nhuyễn, xả nước vào bồn tắm đi, anh trai dắt em đi tắm rửa."

Tô Nhuyễn run chân không đứng dậy nổi, định bò dậy thì lại bị Thẩm Việt dẫm lên lưng: "Đã run chân thì bò đi, bé cɧó ©áϊ của anh trai."

Mặc dù Tô Nhuyễn cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn làm theo, lắc cái mông nhỏ bò vào phòng tắm.

Thẩm Việt thoáng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, giơ dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đằng đằng sát khí đi vào.

"Á!" Tô Nhuyễn đột ngột nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ khổng lồ cứng ngắc của Thẩm Việt liền xấu hổ che mắt lại.