Chương 1.2

Thẩm Việt cười xấu xa, vỗ nhẹ lên mặt Tô Nhuyễn, giơ dươиɠ ѵậŧ khổng lồ cọ lên hai gò má cô, chọc mạnh hai cái: "Cái miệng nhỏ này cũng đã ăn rồi mà còn giả vờ ngây thơ gì nữa."

Tô Nhuyễn quỳ một chân dưới đất, thất thần ngửa đầu nhìn Thẩm Việt.

Thẩm Việt cao một mét tám mươi chín, cơ thể toàn cơ bắp, đường cong mượt mà rõ nét, lại thêm khuôn mặt anh tuấn, là tình nhân trong mộng của đa số nữ sinh trong trường.

Cuộc sống luôn là như thế, anh ta có đôi mắt phong lưu đa tình, đẹp đẽ trêu người, Tô Nhuyễn cũng bị cặp mắt đấy hấp dẫn đến mức ngoan ngoãn khuất phục dưới háng anh ta.

Nghe đồn rằng hồi nửa năm nhất đại học, mỗi tuần anh ta đổi một bạn gái, anh ta có ý muốn kiểm soát mạnh mẽ. Không thiếu con gái yêu người con trai đẹp trai, phong cách lại bá đạo như Thẩm Việt.

Tô Nhuyễn cũng như thế.

Bởi vậy vào ngày đầu tiên Thẩm Việt hẹn cô gặp mặt, cô đã trao nụ hôn thuần khiết đầu tiên cho anh ta.

Ở bên nhau một tuần, cô đã bị anh ta dụ dỗ khẩu giao cho anh ta tại lớp học.

Bên nhau chưa đến hai tuần.

Tô Nhuyễn quỳ trên sàn nhà, đầu gối tì đến đau nhức, gáy bị Thẩm Việt giữ lại, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ nóng bỏng liên tục ra vào trong miệng, cô không có chút tâm tư phản kháng nào, chỉ mong muốn có thể khiến Thẩm Việt sướиɠ hơn.

"Sướиɠ quá." Thẩm Việt híp mắt, ngẩng đầu lên, gân xanh hiện lên trên cánh tay và cổ, ngón tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của Tô Nhuyễn. Anh ta mặc kệ người dưới háng chịu không nổi, trợn trắng mắt lên, tiếp tục kéo lên kéo xuống dữ dội mấy chục lần, rồi thúc vào sâu trong cổ họng, phun ra.

Tô Nhuyễn ngoan ngoãn quỳ dưới háng Thẩm Việt, lau dọn sạch sẽ, hai con ngươi linh động ngân ngấn nước, si ngốc nhìn anh ta.

Thẩm Việt che giấu nét mặt, bày ra vẻ mặt dịu dàng, bế Tô Nhuyễn lên bồn rửa mặt. Cô banh hai chân ra, kẹp lấy eo Thẩm Việt. Ngón tay rõ từng khớp xương sửa sang lại tóc cho cô, tay còn lại dời khỏi eo, ánh mắt chậm rãi rơi xuống.

Cổ áo thun đã bị kéo đến mức biến dạng, hai bầu vυ" non nớt không biết liêm sỉ lộ ra ngoài. Thẩm Việt không lên tiếng bảo cô che lại nên cô không dám kéo cổ áo.

Thẩm Việt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bầu vυ" trắng như tuyết, ngón tay sờ lên núʍ ѵú hồng nhạt, cười mắng: "Lẳиɠ ɭơ."

Vừa nói, bàn tay không chút kiêng kị nắn bóp.

Tô Nhuyễn nghe mà đỏ mặt, bất giác ưỡn ngực cho Thẩm Việt dễ dàng chơi đùa cơ thể mình hơn.

Thẩm Việt mở điện thoại ra, chụp vυ" cô mấy tấm.

"Đừng chụp." Tô Nhuyễn sợ hãi nhìn Thẩm Việt, cánh tay che núʍ ѵú lại, tránh né ống kính.

"Anh chỉ thưởng thức thôi, sẽ không cho người ngoài xem đâu." Thẩm Việt cười vừa lưu manh vừa xấu xa: "Bé ngoan của anh trai, em có biết em đẹp lắm không? Đẹp tới mức khiến người ta muốn cᏂị©Ꮒ."

"Anh Việt..." Tô Nhuyễn ngân ngấn nước mắt, cầu xin nhìn Thẩm Việt: "Không muốn chụp."

Thẩm Việt lạnh mặt, không hứng thú cất điện thoại đi: "Vậy em chờ tới lúc lên giường đi."

Anh ta không thay đổi sắc mặt, xoay người cởi hết quần áo, nằm trong bồn tắm lớn.

Thẩm Việt đột nhiên rời khỏi, Tô Nhuyễn mất đi chỗ chống, suýt nữa ngã xuống khỏi bồn rửa.

Cô cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Việt, nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, quỳ xuống bên cạnh bồn tắm lắm, vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Việt nhưng lại bị anh ta hất ra.

Tô Nhuyễn bướng bỉnh nắm lấy cánh tay anh ta: "Anh Việt, em sai rồi, cả người Nhuyễn Nhuyễn đều là của anh hết, anh muốn chụp sao cũng được."

Khóe môi Thẩm Việt hơi cong nhẹ lên, chống tay lên thái dương, nhìn bé điếm ưỡn bầu vυ" lên, tủi thân lau nước mắt: "Thôi được rồi, chuyện em không muốn thì anh sẽ không làm nữa."

"Nhuyễn Nhuyễn đồng ý ạ! Lúc nãy em ngại thôi, em đồng ý cho chụp mà, chơi... chơi thế nào Nhuyễn Nhuyễn cũng làm được, Nhuyễn Nhuyễn là bé cɧó ©áϊ nghe lời anh trai nhất!" Tô Nhuyễn bò vào bồn tắm lớn, cạ bầu vυ" to mềm vào lòng Thẩm Việt: "Anh trai ơi, đừng giận Nhuyễn Nhuyễn nha."

Sắc mặt Thẩm Việt hòa hoãn lại, ngón tay vuốt mông nhỏ của Tô Nhuyễn, nhanh chóng để lại mấy dấu vết bàn tay trên đó.

Tô Nhuyễn cắn môi, tiểu huyệt ngâm dưới nước đã ướt nhẹp, dưới bụng đè lên dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đang thủ thế chờ đợi của Thẩm Việt.

Thẩm Việt ưỡn hông lên, dươиɠ ѵậŧ cường tráng màu đỏ tía mang theo gân xanh tiến thẳng vào trong tiểu huyệt khít chặt hồng hào của cô gái.

"Oh... Ưʍ... Ah..." Tô Nhuyễn trợn tròn hai mắt, cả người mất hết lực, xụi lơ trên người Thẩm Việt.

Thẩm Việt đâm vào xong cũng không di chuyển nữa, ngón tay xoa nắn mông thịt mịn màng của cô, có chút thô bạo: "Bé cɧó ©áϊ, hầu hạ chủ nhân tắm rửa nào."

Thẩm Việt nhéo vυ" cô: "Dùng thứ này."

"Vâng." Tô Nhuyễn xấu hổ, hơi e ấp nhìn Thẩm Việt một chút. Cô bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ rồi ngại ngùng đỏ mặt, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Nhưng không ngờ Thẩm Việt nghiêm mặt lại, giọng cũng lạnh lùng hơn: "Gọi anh là gì?"

Tô Nhuyễn cụp mắt, mềm nhũn gọi một tiếng: "Chủ nhân."