Chương 6.2: Bản năng

Mục Kì Tín kéo tay Tiêu Ấn Thanh xuống, khàn giọng hỏi: "Cô nói xem?"

Đôi mắt anh vốn đã đỏ hoe, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lật lòng bàn tay cô và đặt lên nó một nụ hôn.

Cuối cùng, anh xé toạc chiếc áo sơ mi của cô ra,cảnh xuân sắc đẹp đẽ ngay lập tức lộ rõ mồn một trước mặt anh. Cặρ √υ" xinh đẹp một bên vẫn còn trắng trẻo, bên còn lại đã hằn dấu năm ngón tay đỏ ửng, Mục Kì Tín cúi đầu, đưa bên ngực trắng như tuyết vào miệng, dùng lưỡi để trêu chọc kí©h thí©ɧ hạt đậu đỏ cương cứng kia.

Tiêu Ấn Thanh mơ màng, hiện tại cô không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy đầṳ ѵú vừa ngứa vừa nóng lại còn có chút tê dại, cảm giác đê mê khiến cô không khỏi ngâm nga vài tiếng, cơ thể cũng bất giác vặn vẹo muốn đẩy đầṳ ѵú vào sâu hơn.

Cô bám vào vai Mục Kì Tín, không chịu được mà co chân lên, nói nhỏ: "Ưm ư… tôi cảm thấy khó chịu…"

Mục Kì Tín ngẩng đầu lên: "Cô vẫn còn lạnh à?"

Không lạnh, không lạnh một chút nào, hiện tại cô rất nóng, nóng giống như toàn bộ cơ thể đang bốc cháy, nóng như lửa đốt.

Bàn tay của Mục Kì Tín di chuyển xuống và thâm nhập vào giữa đùi của Tiêu Ấn Thanh, tuy cách lớp qυầи ɭóŧ nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng ẩm ướt, ngón tay của anh mân mê chạy dọc trên khe, âʍ ɦộ của Tiêu Ấn Thanh giống như cảm nhận được gì đó, vô thức hút ngón tay của anh lại.

Mục Kì Tín nâng cặp mông tròn trịa của cô lên, trông cô mặc quần áo bình thường thì gầy gò nhỏ nhắn, nhưng cởi đồ ra mới biết dáng cô thật sự rất đẹp, chỗ nào cần thừa thì cô có thừa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, anh yêu Tiêu Ấn Thanh.

Mục Kì Tín chưa bao giờ có ham muốn tìиɧ ɖu͙© đối với người khác phái mạnh mẽ đến như vậy.

Lông mày và đôi mắt của Tiêu Ấn Thanh, hơi thở của Tiêu Ấn Thanh, thậm chí cả mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo của Tiêu Ấn Thanh, tất cả dường như đang nhanh chóng hợp lại thành một cuộn phim, dần dần từ từ lấp đầy tâm trí anh, khiến anh không thể nghĩ về điều gì khác.

"Tiêu Ấn Thanh." Mục Kì Tín dừng động tác lại, đặt tay lên vành tai cô mà vuốt ve.

Tiêu Ấn Thanh thấy anh dừng lại thì rất mơ hồ, đôi mắt mơ màng ngập nước khiến cô trở nên quyến rũ vô cùng: "Hả?"

"Cô có biết người muốn và chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ với cô là ai không?" Mục Kì Tín nhìn vào mắt cô, không dám lơ là một chút nào, anh sợ bản thân vô tình bỏ qua dù chỉ là một sự thay đổi nhỏ nhất trong mắt cô, giọng anh khàn đi, gần như tắt tiếng.

Hơi thở của Tiêu Ấn Thanh lúc lạnh lúc nóng, phả vào mặt Mục Kì Tín: "Anh ấy là một anh chàng rất ưa nhìn, ừm, là một anh chàng đẹp trai."

Cô đang không tỉnh táo, căn bản không nhớ được Mục Kì Tín, người mà cô mới quen biết vào ngày hôm nay.