Chương 8.1: Học viện

Sau khi phát bệnh sẽ có một khoảng thời gian cực kì bình tĩnh, mà trong đầu của Mục Kì Tín sẽ dần trở nên trống rỗng, sau đó là mệt mỏi đến buông bỏ mọi thứ. Tiêu Ấn Thanh không hỏi gì nhiều, chỉ ôm một chiếc chăn sạch sẽ đặt trên sô pha, tuy rằng sự gượng ngạo này cách lúc trời sáng không còn bao lâu nữa, nhưng cô có thể đoán được Mục Kì Tín không cần gấp gáp về quân khu, nên vẫn có thể ngủ thêm một lúc.

Mục Kì Tín nằm trên sô pha, trên mặt có chút xanh xao, nhợt nhạt, đôi lông mày nhăn lại. Tiêu Ấn Thanh nghĩ, sau đó thả lỏng chân tay đi vào phòng bếp đun một cốc nước nóng, đặt trên bàn cà phê trong phòng khách, sau khi làm xong mọi thứ cô mới trở về phòng, khóa cửa lại. Vừa tựa vào cửa phòng Tiêu Ấn Thanh cuối cùng cũng thở phào một hơi, không có khẩu khí như lúc nãy chống đỡ khiến hai chân cô nhất thời có chút nhũn ra, tựa vào cửa phòng ngồi sụp xuống.

Tiêu Ấn Thanh thật sự ngủ rất sâu, nhưng tiếng ồn bên ngoài phòng khách lúc nửa đêm đã khiến cô từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại. Cô vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Mục Kì Tín ôm đầu nằm lăn lộn trên mặt đất, gầm gừ vì đau đớn, cô bị dọa đến mức không kịp nghĩ vì sao Mục Kì Tín mới gặp lúc tối lại xuất hiện ở nhà mình, mà tất cả những gì cô làm lúc này chỉ là lao lên cứu anh. Thật sự kì quái, hóa ra bản thân cô không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng.

Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Ấn Thanh mới từ từ hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh lúc nửa đêm, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình chậm lại, nhưng lại phản tác dụng. Cô chỉ có thể nhịn cho tim ngừng đập, đứng dậy bước nhanh về phía giường. Điện thoại di động ở đầu giường rung lên, Tiêu Ấn Thanh nằm xuống cầm lên nhìn một cái, có một tin nhắn chưa đọc, là Khúc Thiên Hành nhắn.

Cô mở ra xem, Khúc Thiên Hành chuyển tiếp tin nhắn thông báo của trường, nội dung yêu cầu các giảng viên và nhân viên quay lại trường trong tuần này, tham gia cuộc họp của học kỳ mới. Tin nhắn cuối cùng là hỏi Tiêu Ấn Thanh chuẩn bị ngày nào sẽ xuất phát, anh có thể tới sân bay hoặc là ga tàu cao tốc đón cô. Tiêu Ấn Thanh thuộc viện Luật Hình sự của đại học Quan Đại, Khúc Thiên Hành thuộc học viện Vật lý Quan Đại, mỗi học viện sẽ tổ chức một cuộc họp trước khi đại hội của trường diễn ra, thời gian không đồng nhất nhưng người trong học viện Luật Hình sự đều rất tích cực hưởng ứng các chính sách của viện trưởng đương nhiệm, thường là buổi khai mạc đầu tiên sẽ tổ chức ở đây. Hoặc là Khúc Thiên Hành đã quên chuyện này, nhưng trong đầu anh thật sự không thể.

Tiêu Ấn Thanh chỉ trả lời một câu đơn giản: "Tôi ở trường."

Khi thoát khỏi giao diện trò chuyện với Khúc Thiên Hành liền nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, là Tùy Mạn Mạn, cố vấn của học viện Vật lý, con gái của bí thư ủy ban đoàn trường. Tùy Mạn Mạn cũng hỏi Tiêu Ấn Thanh lúc nào thì chuẩn bị về trường, nói là cùng cùng Khúc Thiên Hành quyết định đi đón Tiêu Ấn Thanh. Cứ cho là lúc ở một mình Tiêu Ấn Thanh cũng không thích để lộ giọng, cô nhìn màn hình một hồi lâu cuối cùng trả lời một tin "Cảm ơn, không cần đâu."