Chương 3: Ta chịu đủ rồi 2

Bỏ mặc thái dương đang âm ỷ đau, Tống Tử An trên cao nhìn đến Vinh Mục Đường chỗ kia, vươn tay cầm một quyển sổ vừa dày vừa nặng, ném đến bên chân hai người nọ, nói:

- một tháng thu vào 10 phần, chi phí ăn mặc ở trong phủ chiếm hơn phân nửa, 2 phần xả giao, còn lại 3 phần liền nhập kho. Mỗi tháng chi ở viện nào, chi bao nhiêu đều ghi rõ, nha đầu đến nhận đều ký tên, điểm chỉ. Vinh Mục Đường, chàng mở to mắt ra mà xem.

Hắn nhặt quyển sách lên, quả thật như y nói, bạc đưa đến khắp nơi trong phủ đều không sai biệt một phần. Nhưng nhìn đến Bạch Ngọc Nhi quần áo đơn bạc đến đáng thương, hắn nhất thời cũng không thể lại phát giận lên người Tống Tử An.

Bạch Ngọc Nhi thấy quyển sách kia, lại thầm lo sợ, rõ ràng người kia báo đã xử lý quyển sách đó rồi mà, nếu như tuồng kịch này không diễn thành công, làm sao nàng ta có thể lung lay quyền quản gia của Tống Tử An đây?

- Ngươi nghĩ một tên trộm nhỏ vào phòng ta liền có thể mang chứng cứ này đi hay sao? Ngu xuẩn! Ta ngày đêm làm ăn, giấy tờ khế đất giữ nhiều như vậy, nếu ai cũng có thể trộm đồ của ta, bây giờ các người đều sẽ ra đường làm khất cái hết rồi.

Chát,,,,Vinh Mục Đường tức giận xoay qua tát mạnh vào mặt Bạch Ngọc Nhi, mắng:

- Tiện nhân ngươi, ai cho ngươi lá gan mang ta ra làm trò cười này?

Bạch Ngọc Nhi bị ăn đau, nước mắt liền rơi lã chả, bò đến bên chân Vinh Mục Đường than khóc.

- Phu quân, thϊếp thân không có ý đó, thϊếp thân muốn thay phu quân ăn mặc tiết kiệm, nhưng không ngờ bị người khi dễ, thϊếp thân không có muốn đổ oan cho chủ mẫu mà.

Xùy…Tống Tử An nhìn nàng ta khóc đến lợi hại, liền che miệng cười Xùy một tiếng,,,một nữ nhân hậu viện lại mộng tưởng sẽ leo lên đầu của hắn làm tổ trên đó sao? Ngươi thật biết nói đùa.

- Mau đi về, thay bộ đồ tang của ngươi ra, rồi ở trong viện sám hối lỗi lầm 1 tháng. Biết đâu khi trở ra, quyền quản gia lại rơi vào tay ngươi thì sao.

Không nhanh không chậm nói một câu, sau đó Tống Tử An nhìn đến Vinh Mục Đường, mở cửa tủ, lấy phía dưới đáy hộp ra một phong thư, đưa cho hắn, vô cùng bình tĩnh nói:

- Còn chàng, đây là hưu thư ta viết, là do ta vô tài vô đức, không hợp với Vinh gia, nên tự nguyện rời đi. Sau khi lên quan phủ liền trả hết quyền hành lại cho Vinh gia, chỉ mang đi đồ cưới chính mình ngày trước.

Đôi mắt y lạnh lẽo nhìn đến Vinh Mục Đường, dường như trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, lần duy nhất hắn từng nhìn thấy sự kỳ vọng và ánh sáng là lúc đêm tân hôn y từng hỏi: giữa ta và thϊếp thất, chàng sẽ chọn ai? Mãi về sau đó, thứ hắn đối mặt khi gặp y, đều là một biểu tình lạnh nhạt như bây giờ.

- Tử An,,,ta xin lỗi… - Vinh Mục Dường cầm trên tay hưu thư, mới nghĩ Tống Tử An thực sự đã muốn rời đi, liền không chịu được buộc miệng nói lời xin lỗi.

Tống Tử An chỉ cười:

- Vinh Mục Đường, ta chịu đựng đủ rồi! nếu không muốn ta viết lại tờ hưu thư tội sủng thϊếp diệt thê cho chàng, thì mau ngoan ngoãn ký tên đóng dấu. Người làm ăn như ta không có nhiều kiên nhẫn đâu!

Bạch Ngọc Nhi thấy tờ hưu thư trên tay Vinh Mục Đường liền vô cùng vui mừng, đến cái tát trên mặt lúc nãy cũng quên mất, trong lòng chỉ mong người kia mau ký, không có chủ mẫu trong nhà, mới là viễn cảnh mà thϊếp thất bọn họ mong muốn nhất.

Vinh Mục Đường vẫn còn đứng như trời tròng nơi đó, Tống Tử An đã bỏ ra ngoài, hôm nay chỉ cần đứng một lúc nơi này, đầu y lại liền phát đau. Nhất quyết không gặp bọn người này là tâm thanh tĩnh.