Chương 2: Mỹ nhân đến

Hứa Ngạn Khanh một bên lau đi vệt nước dính trên ngón tay, một bên khiêm tốn đáp lời vài câu.

Ba người tiếp tục hàn huyên, ánh trăng chiếu xuyên qua đám hoa trước cửa sổ, bóng cây nhẹ nhàng lay động, hai ống nha phiến đã gần cạn.

Trần Quân Nam thấy ông chủ Vương tinh thần tươi tỉnh, ánh mắt sáng ngời, bộ dạng không yên liền ngầm hiểu. Hắn vỗ tay hai cái, đám nữ nhân vốn đã chờ lâu ngoài cửa liền nối đuôi nhau đi vào.

Những cô nàng đó tiến vào liền nhẹ nhàng trải chiếu trúc khắc hoa thượng hạng lên sạp, bày ra những cặp gối uyên ương đỏ tươi, còn hiểu ý đốt thêm trầm hương, vừa tính tháo màn xuống lại bị Trần Quân Nam cản lại.

Sau đó hắn nói rằng ánh trăng ngoài cửa hệt như biển bạc, cảnh đẹp này không thể bỏ qua. Dứt lời liền thổi tắt ngọn đèn ở hai phòng, không gian bỗng dưng trở nên mờ mờ ảo ảo, lại lệnh cho hai tên hầu nâng ghế Túy Ông đặt trước cửa sổ.

Ông chủ Vương lần đầu tiên thấy chiếc ghế kỳ lạ này không khỏi kinh ngạc, thắc mắc hỏi: "Cái tay vịn của chiếc ghế này thật dài, nó để làm gì vậy?"

"Tất nhiên là có tác dụng." Trần Quân Nam cười khẽ, thấp giọng nói: "Vốn hôm nay tìm tới đây không phải là để tìm chốn vui đùa, mà là để cho bốn gánh hát diễn mừng thọ ông cụ nhà tôi. Trong đó đặc biệt có một tiểu hoa khôi, nghệ danh là Kiều Hỉ, cô ta vừa có ngón nghề đàn tỳ bà tuyệt diệu mà đệm đàn cũng rất hay."

Ông chủ Vương nghe đến thì lòng đầy kinh hỉ, lúc lão ăn tiệc ở sảnh đã nghe bài diễn đó. Đối với cô gái tên Kiều Hỉ này có ấn tượng sâu sắc, nhan sắc hóa trang diễm lệ, ánh mắt lưu chuyển mị hoặc, đến cả vòng eo mềm mại lúc nâng lúc hạ uốn éo hết sức câu dẫn đàn ông.

Bàn tay thô dày của ông ta chụp lấy bả vai Trần Quân Nam: "Đều nói cậu chủ Trần giỏi nhất là quan sát và đoán ý người khác, quả nhiên đây không hẳn chỉ là lời đồn."

Trần Quân Nhân khẽ né một bước, sắc mặt không đổi nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, mỉm cười nói khẽ: "Cô ta tuy không phải gái làng chơi, cũng không phải là trinh nữ ngây thơ nhưng đúng là có chút thủ đoạn phong tình, mong ông chủ Vương đừng ghét bỏ."

Ông chủ Vương nghe vậy vội vàng lắc đầu, chưa kịp đáp lời liền nghe người hầu bẩm báo: "Kiều Hỉ cô nương tới."

Trần Quân Nam nhanh nhẹn lệnh cho cô ta tiến vào.

Tiếng màn lung lay chạm nhau vang lên leng keng, vóc dáng yểu điệu của cô gái xuất hiện, đầu tóc đen nhánh được búi gọn gàng, vệt màu trên mặt đã xóa đi, một khuôn mặt sạch sẽ không chút phấn son chỉ còn lấm tấm những hạt nước chưa kịp khô, hệt như mảnh sứ trắng muốt khiến người người yêu thích không thôi.

Cô ta mặc chiếc áo lông ngắn màu xanh con vẹt, không diện váy mà chọn một chiếc quần lụa mềm mại cùng một đôi giày hồng phấn bao bọc lấy đôi chân no đủ, càng thêm phần mị hoặc.

Kiều Hỉ quét mắt lén nhìn một vòng ba người trong phòng, Hứa Nhị gia cúi đầu, bình thản ung dung thưởng trà không rõ vui hờn, Trần Quân Nam dáng người thon dài, mi mắt xinh đẹp đủ thấy là người trời sinh phong lưu phóng khoáng, lại nhìn đến vị thương nhân họ Vương ở Quan Đông kia cũng tướng mạo đường hoàng, lưng hùng vai gấu, cao lớn cường tráng, lòng ả âm thầm mười phần vui vẻ.

Ả ta vốn được nuôi dưỡng bởi lão cha cổ hủ, mẹ lại mất sớm, không chịu đựng được sự trách móc đòn roi của lão cha, ả được cô ruột lén dẫn đi trốn. Chỉ là không nghĩ tới người cô thấy diện mạo như hoa của ả ta, cả giọng hát tựa chim vàng, liền bày mưu bán cho tên nghệ nhân hàng rong để đổi lấy trăm lượng bạc. Sau đó kẻ kia lại mời những thầy giáo đào tạo các kỹ năng hoa khôi về dạy dỗ, trong vòng hai năm ả đã thành thạo và hành nghề tại gánh hát rong Huy Châu này, cũng được kha khá người say mê.

Năm Kiều Hỉ lên 14 liền bị Lý Cục trưởng nhìn trúng, lão cho tên nghệ nhân hàng rong giá cao để đoạt tâm thân trinh nữ của ả. Nhưng nào nghĩ vợ cả Lý cục trưởng tính cách hung dữ y hổ báo, bà ta hét giá với bọn du côn muốn hủy đi khuôn mặt và giọng hát của ả. Bất đắc dĩ ả phải liều mình chạy trốn, thay đổi đến hai ba gánh hát cho đến khi đến trốn ở gánh hát Kiều Tứ mới yên ổn.

Giả như có gặp được khách quý nhìn trúng có thể xảy ra chút chuyện đυ.ng chạm da thịt để kiếm chút tiền riêng, mà ông bầu của gánh hát cũng kiếm được lợi lộc trong việc này nên mắt nhắm mắt mở mà bỏ mặc ả.

Ả trong giờ phút này nhìn về phía Trần Quân Nam, cung kính cúi chào.

Trần Quân Nam phẩy tay cho bọn người hầu lui xuống, một tay nâng chiếc cằm thon nhỏ, mυ"ŧ nhẹ bờ môi phớt hồng, ngả ngớn hỏi: "Đêm nay ba người cùng tới... liệu em có chịu nổi không?"

Kiều Hỉ thở nhẹ, liếc mắt đưa ý với ông chủ Vương, đong đưa đáp lời: "Còn cần các anh thương tiếc mà nhẹ nhàng với em."

"Đúng thật lẵng lơ, biết ngay em sẽ đồng ý mà." Trần Quân Nam dứt lời đem ả ta bế thốc lên, đi được một đoạn liền ném lên sạp, sau đó quay đầu nhìn về phía ông chủ Vương cười nói: "Còn không tới đây tận hưởng, ông còn muốn đợi tới khi nào?"