Chương 15: Cương quyết

Quế Hỉ đem vòng tay nắm chặt, bề mặt vỡ sắc bén như muốn cắt cứa nát luôn tin nàng.Hốc mắt hồng hồng giận giữ trừng Kiều Tứ, căm tức mắng chửi: "Ban ngày ban mặt mà ngươi còn dám dám làm chuyện xấu xa, ta không phải đứa ngu để yên cho người lộng hành đâu, đừng coi ta giống như đám Lan Hỉ Kiều Hỉ mà khi dễ. Cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."

Kiều Tứ nhẫn nhịn nỗi đau dưới háng, lòng tràn đầy bực bội, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Quế Hỉ mặt trắng nõn còn vương nước, mày liễu dựng lên, mắt hạnh trợn tròn, vì nóng giận mà gò má đỏ bừng, trong đến là xinh đẹp. Tuy đã dùng tay nắm chặt vạt áo nhưng rốt cuộc thì lụa mỏng mềm mại lại ướt sũng không thể che khuất bộ ngực non mịn cùng hai hạt anh đào tinh xảo.

Ý nghĩ dâʍ ɖu͙© trong đầu hắn lại bùng phát, con nhỏ này rõ ràng là khối thịt non thơm ngào ngạt, không phải đám con gái tàn hoa bại liễu kia có thể so sánh. Hắn sớm đã nghĩ tốt, giờ này Kiều Ngọc Lâm cũng chưa chắc có thể thoát được quý nhân trong kinh kia, xem còn ai có thể bảo vệ cô ta.

Bà Diệp yêu tiền nhưng hắn lại càng thích sắc, người ta thường nói trên chữ sắc có một con dao nhưng nếu có rơi xuống thì bất quá cũng chỉ mất chút máu.

Hắn ta không chút hoang mang tìm khối đá to gần đó, bình thản ngồi xuống rồi đem chiếc yếm trong tay lên hít lấy hít để, như có như không mùi hoa quế thoang thoảng. rồi thêm chút mùi ngọt nị. Kế tiếp hắn đê tiện đặt nó giữa hai chân mà cọ sát.

"Đồ da^ʍ tặc vô liêm sỉ." Quế Hỉ chán ghét đến căm hận: "Ngươi nếu dám bôi nhọ ta, ta sẽ liều mình vô kinh kể hết cho Ngọc Lâm sư huynh để anh ấy báo cáo với Lão Phật gia làm chủ cho ta. Người cứ chờ tới lúc bị đưa ra chợ cửa Đông mà ngàn đao xẻo thịt cắt da, ném cho chó tha đi."

"Con đĩ vô tình vô nghĩa." Kiều Tứ nghe được những lời tàn nhẫn thì mí mắt co rụt lại, chì chiết nói: "Cho mày ăn cho mày mặc cho giường cho nệm, thế mà mới chút mày dám đi đái đi ỉa trên đầu bố mày, xem tao dùng thứ gì chơi nát cái huyệt da^ʍ kia. Khỏi trông cậy vào Ngọc Lâm cứu ngươi, hắn ở kinh thành chính là ăn chơi sung sướиɠ, cùng khách hàng yêu đương thắm thiết đã sớm bỏ quên ngươi lâu rồi."

Hắn hít một hơi, ngữ khí hòa hoãn nói: "Quế Hỉ à, thức thời thì theo ta, qua mấy năm nữ bà Diệp đó đi gặp Diêm Vương, ta liền nâng ngươi lên làm vợ bé, lại mua thêm mấy con nhỏ hầu hạ ngươi, cơm ngon rượu say nửa đời sung sướиɠ không lo."

Bà Diệp bị bệnh hen suyễn, thường nửa đêm ngủ không nổi, Kiều Tứ đều nhắm mắt mặc kệ, chỉ có con mèo Miêu là ngóc đầu lo lắng, kêu đến tê tâm liệt phế cào nát lớp giấy trên cửa sổ đánh động nha hoàn ngốc đang gác đêm tới. Con bé ngốc đó phải ấn huyệt nhân trung cho bà ta, rót nước trà hầu hạ xoa ngực liên tục mới đem bà từ quỷ môn quan kéo trở về.

Trong gánh hát đều lén nói ngày nào mà con mèo Miêu nhi chạy mất, con bé ngốc bỏ đi thì đến bà Diệp cũng coi như xong.

"Ngươi không cần ở đây châm ngòi ly gián ta với Ngọc Lâm sư huynh, anh ấy con người như nào ta hiểu hết." Quế Hỉ mới không tin lời hắn ta nói, đột nhiên hét lớn: "Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc!"

Kiều Tứ nhìn theo hướng cô hét liền thấy nha đầu ngốc đang ôm một bó hoa nhỏ nhảy nhót tiến về hướng bên này.

Thầm mắng đen đủi, hắn đem yếm cất vào tay áo, ầm thầm nhìn sâu Quế Hỉ một cái rồi mới đứng dậy phủi mấy hạt cát dính trên áo xong rời đi.

Nha đầu ngốc thấy bóng dáng mơ hồ phía xa rất giống với Kiều Tứ, lại xem Quế Hỉ một người ướt đẫm từ trong nước đứng lên, đi được hai bước nhũn chân ngã trên mặt đất.

Nha đầu ngốc đem bó hoa để trước mặt cô, không tim không phổi mà cười: "Có đẹp hay không?"

Bó hoa đỏ nhìn xa xa trên nền cỏ giống như một khối vải đỏ rực, lại gần xem thì không phải, cánh hoa màu cam hơi pha chút hồng, có chút giống với đóa hoa thêu trên cái yếm của cô nhưng bị tên Kiều Hỉ cướp mất.

Cô ngồi ngây ngốc một lúc lâu, chợt ôm chặt nha đầu ngốc mà khóc lớn.

Nha đầu ngốc nhìn bó hoa bị đè ép mà dập nát rỉ ra chút nước thấm lên lớp áo loang lỗ màu của Quế Hỉ, đột nhiên nhanh trí vụng về an ủi, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cô nói: "Quế Hỉ đừng khóc a, chuyện vừa rồi ai tôi cũng không nói, bà Diệp cũng không nhắc, Ngọc Lâm sư huynh cũng không."