Chương 36: Trêu đùa Quế Hỉ

Hứa Ngạn Khanh vừa mới đến trước cửa vào đã thấy hai ba nha đầu tụ tập trên hành lanh châu đầu vào nhau bàn tán, biểu tình khẩn trương. Còn bên trong canh phòng bên cạnh không ngừng truyền ra tiếng nói trong trong trẻo nhưng đầy tức giận: "Các ngươi có quyền gì đem tôi nhốt trong này? Còn không mau thả tôi ra ngoài!" Bọn nữ hầu thấy anh tới, vội vàng tiến lên nghênh đón, anh chỉ xua tay rồi thong thả tiến vào phòng.

Quế Hỉ cùng bà Triệu cãi nhau trong đó, cô gái run run khóe môi, tức giận cầm bình hoa bằng sứ trên bàn muốn quăng vỡ, chợt nghe tiếng màn động liền xoay đầu nhìn qua.

Khuôn mặt Hứa Ngạn Khanh xẹt qua ý cười nhàn nhạt không dễ thấy, ngữ khí trầm ổn: "Trên tay cô là đồ từ thời Tuyên Đức, một thứ đồ cổ có vẽ hoa văn hiếm có với tay cầm dạt bẹp, trên đời chỉ còn duy nhất một chiếc, vạn lượng bạc chưa chắc mua được."

Nhìn qua bà Triệu nhướn mày, bà ấy hiểu ý liền làm lễ chào xong lui ra ngoài, anh thong dong ngồi lên chiếc ghế dựa canh của sổ.

Quế Hỉ nhìn chằm chằm vào bình hoa nóng hổi trên tay, lại nhìn qua nền nhà cứng rắn bên dưới, uất ức thu hồi khí thế, giương mắt nhìn qua đúng lúc nhìn thấy khóe miệng cong nhẹ của Hứa Ngạn Khanh, tức khắc cơn giận nổi lên, ngó lên trên bàn có hộp gỗ trông nửa cũ nửa mới.

Liền mặc kệ, đáng giá hay không cũng muốn ném vỡ nó, cô cũng không phải người dễ chọc.

Vươn hai tay túm lấy nó, nhưng không nhấc được nó lên, cô như chết lặng.

Hứa Ngạn Khanh có lòng tốt giải thích: "Cái hộp này nhìn cũ nhưng lại do Hồng Vũ tiên sinh làm ra, bên ngoài được sơn đen khảm ngọc trai, khắc hoa văn bướm vờn hoa được Thái Hậu từ trong cung ban thưởng. Nếu quăng nó xuống đất, theo luật lệ khinh nhờn đồ được hoàng tộc ban thưởng thì cô sẽ bị trói dẫn độ tới kinh thành, xử tử lăng trì trước mặt người dân."

Liếc thấy gò má cô đò bừng, nước mắt bao quanh hốc mắt, giận dỗi dậm mạnh chân kéo ghế ngồi xuống. Rốt cuộc cũng là cô gái xướng kịch, bản lĩnh vững vàng, lúc đi eo nhỏ lắc lư, giơ tay nhấc chân đều có tia mị hoặc hơn người.

Cô ngồi xuống nghiêng đầu nhìn chằm chằm bức thường trắng, không thèm để mắt tới anh.

Hứa Ngạn Khanh nghiêng người cầm lấy hộp gỗ, bật khóa mở nắp lộ ra sáu ngăn nhỏ bên trong, có táo đỏ thẫm ngọt lịm, có bánh xốp vị hồng thơm phức, có bánh mềm nhân đường phèn đậu đen, có quả hồ đào giòn giòn, còn có các loại kẹo được bọc trong giấy bóng kính trong suốt, nhiều đền đầy hộp, chả trách nàng kéo nó mà không nhúc nhích tí nào.

Hứa Ngạn Khanh cầm viên kẹo đậu phộng, ôn hòa nói: "Quế Hỉ, giúp ta lột vỏ nó ra."

Quế Hỉ không nhìn anh, lạnh giọng đáp: "Bên ngoài có mấy người đó, cậu Hai đi tìm các cô ấy hầu hạ ngài mới phải."

Hứa Ngạn Khanh cười lắc đầu: "Ta vì cứu em giờ người đầy thương tích, chứ không phải do các cô ấy." Lại bồi thêm một câu: "Ta vẫn thường không gọi các cô ấy hầu hạ."

Quế Hỉ như cũ ngồi im, quật cường không hé răng nửa lời, hơi liếc mắt thấy được bóng dáng anh, một bên tay phải bó trong gạc trắng xóa theo đai treo mà đặt trước ngực, tay trái vuốt vuốt mặt ngoài vỏ kẹo lộ khung xương thon dài, thật vụng về bóc vỏ.

Lòng cô liền mềm xuống, nếu không phải đúng lúc hắn đỡ được cô tốt qua thì mất một cánh tay, gãy chân hoặc có thể cô chết rồi cũng nên.

Hời...có ân báo ân, có oán báo oán, Quế Hỉ cô cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa.

Tay chống lên bàn mượn lực đứng lên, cô đi đến trước mặt Hứa Ngạn Khanh, từ trong anh đoạt lấy viên kẹo đậu phộng kia, ba lượt lột hết vỏ ngoài rồi đưa đến bên miệng anh.

Hứa Ngạn Khanh giật mình, không nghĩ tới là cô sẽ đút cho hắn... Đem khối kẹo chậm chạp ngậm lấy, lại chỉ vào đống đồ trong hộp cười nói: "Kẹo đậu phộng này thật sự rất ngon, em cũng nếm thử xem?"

Quế Hỉ không tự giác đảo ánh mắt, trách không được nặng thế, bên trong thật nhiều thứ... ăn kẹo đậu phộng kia ư, có kẹo hình hoa cúc kia trông đẹp quá, còn có cả bánh mềm trắng trẻo kia càng ngon miệng hơn...

Quế Hỉ vì hát tuồng nên cơm trưa không dám ăn, cộng thêm buổi tối nhảy lầu bị ngất xỉu cả một đêm dài, lúc tỉnh dậy vì tức giận mà không muốn ăn đồ ăn sáng được bưng đến.

Ba bữa không có nổi một hạt gạo vào bụng, cô lúc này chỉ cảm thấy bụng đói kêu gào.