Chương 38: Thẳng thắn

Quế Hỉ nghĩ đó chỉ là giấc mơ, trong mộng Diệp thị lải nhải liên hồi toàn những lời cô không muốn nghe, lại thêm đệm giường mỏng tang khiến cô lăn qua lăn lại không sâu giấc nên mới bừng tỉnh giấc.Giờ Mẹo vào những ngày tháng Chín, vẫn còn sớm nhưng bầu trời đã sầm tối, trong phòng ngoại trừ chỗ cửa sổ được dán giấy trắng còn hơi lờ mờ ra thì chỗ khác vẫn đắm chìm trong bóng tối.

Phủ họ Hứa đã không dùng tới ngọn nên để thắp sáng nữa, bọn họ đã sử dụng cái thứ gọi là đèn điện, là một ống trụ hình tròn được nối với một đoạn dây dài, chỉ cần chập chập chúng với nhau liền sáng bừng, tách ra liền tối trở lại.

Cô lê giày xuống đất, sờ soạng mặt tường tìm kiếm cái đoạn dây đó liền nghe được tiếng ngựa hý to đến chói tai rất nặng nề.

Đáy lòng có điềm không lành, Quế Hỉ không rảnh để ngồi tìm cái đoạn dây kia nữa, cô xoay người không may đầu gối đυ.ng vào ghế, đau đến chảy cả nước mắt, nghiêng người lảo đảo đẩy song cửa sổ ra, nơi đây là một cái lầu riêng, phía dưới chỉ có một cái giếng trời, mặt đất ẩm ướt đầy những dấu vết lộn xộn, có vó ngựa, có dấu giày, còn có những vệt bánh xe kéo dài. Cô cảm thấy chính mình như một cái rương cũ nát, lẻ loi bị vứt bỏ ở xó đường. "Loảng xoảng" tiếng động chỗ cánh cửa vang lên, hai khoen đồng hình thú va chạm với ván cửa phát ra.

Cô lấy lại tinh thần chạy ra ngoài, vứa xốc cái mành hoa lên đã thấy những bà tử cao lớn đang đứng đầt hành lang tiến, họ đẩy cô vào lại trong phòng rồi tự hiểu đứng dạt ra che kín cửa như đề phòng cô bỏ trốn.

Hóa ra lúc nãy không phải là mơ, lời nói của Diệp thị là sự thật, bọn họ muốn đem bán nàng cho cậu Hai nhà họ Hứa để làm thϊếp, còn họ sáng sớm mai vẫn sẽ tiếp tục thu dọn đồ lên đường đi kinh thành.

Hứa Ngạn Khanh nhàn nhã tựa vào ghế, liếc mắt đánh giá góc nghiêng của Quế Hỉ, xác thật lớn lên không tồi, mắt đào hoa long lanh nước, chóp mũi nhỏ nhắn hơi nhọn, hai đôi môi đầy đặn hồng hào thật khiến người khác muốn cắn cắn nghiền nát nó, một bím tóc đen dài bồng bềnh, đôi tai nhỏ trắng trẻo được điểm tô bằng viên đá lấp lánh, cần cổ trắng ngần, da thịt mềm mại tựa như miếng pho mát thơm ngon trơn tuột. Nếu như những cô gái Giang Nam như bông hoa đào trong sương sớm thì nàng lại thêm mấy phần rực rỡ, chính là thiếu nữ ngây thơ nhưng đầy nét mị hoặc muốn người nhìn phải đui mù.

Nếu cô ấy chịu làm vợ lẻ của anh, anh sẽ liền không tiếc mà muống cưng chiều yêu thương.

Thấy cô ăn được kha khá, anh lấy từ trong tay áo móc ra một cái hộp gấm tinh sảo.

Quế Hỉ nhận ra tức khắc mặt trắng bệch, Hứa Ngạn Khanh sắc mặt ôn hòa nói: "Này là vòng ngọc của cô... tôi đã bảo thợ nạm thêm bạc chỗ vỡ tiện khắc hình hoa quế lấy ý tưởng từ chữ "quế" trong tên cô. Không biết cô có thích không, về sau tôi lại đưa cô..."

Lời nói còn chưa dứt, Quế Hỉ đã đứng lên đi đến trước mặt hắn, "Bùm" hai đầu gối quỳ xuống đất, nâng khuôn mặt lên, hốc mắt nổi lên hồng hồng, tiếng nói run run: "Chủ đoàn nói là cậu Hai đối với tôi nhất kiến chung tình, đây có phải là sự thật?"

Hứa Ngạc Khanh nghe khụ một tiếng, nhấp một ngụm trà thơm, khóe miệng có ý cười: "Nhất kiến chung tình thực ra cũng chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, tôi lại không phải người như vậy."

Quế Hỉ thở phào nhẹ nhõm, nước mắt liền rơi: "Cậu Hai có điều không biết, đây là vòng ngọc của sư huynh Kiều Ngọc Lâm tặng tôi trước khi anh ấy vào cung diễn tuồng. Hai chúng tôi đều không còn phụ mẫu, chỉ coi như lấy chiếc vòng tay này tự mình đính ước cả đời..."

Nàng cắn chặt môi dưới, quyết tâm nói rõ: "Tôi đã là người của anh ấy, không xứng để làm vợ lẻ của ngài."

Hứa Ngạn Khanh nghe vậy đồng tử co chặt, ý cười thu lại, giọng trầm xuống lạnh lùng nói: "Cô chính là đang nói thật, không có lừa ta?"

Quế Hỉ thấp giọng đáp: "Tôi là phận nữ nhân, sao lại dám ấy danh tiết của chính mình ra nói giỡn!"

Hứa Ngạn Khanh trầm mặc không nói gì, đem ly trà trong tay bóp chặt.

Hồi sau nâng ấm trà lên tự mình châm trà, một hơi uống cạn sạch.

Trong phòng an tĩnh không có lấy một tiếng kim rơi.

Hứa Ngạn Khanh gõ lên mặt bàn mấy tiếng, chốc lát rèm cửa liền có động tĩnh, Hứa Cẩm vén rèm thò đầu vào hỏi: "Cậu chủ có gì muốn phân phó ạ?"