Chương 39: Trù tính

Hứa Ngạn Khanh ánh mắt lạnh thấu xương, ngữ khí lại bình tĩnh: “Đem Kiều Tứ, Diệp thị tìm tới gặp ta!”

Hứa Cẩm đúng sự thật hồi bẩm: “Gánh hát Tứ Hỉ bọn họ không đợi trời sáng hẳn, đã sớm thu thập hòm xiểng xe ngựa rời đi rồi ạ.”Chuyện này hắn cũng mới biết được, lúc mới tờ mờ sáng cậu Hai đã sai hắn chạy tới cửa hàng lấy vòng ngọc mang về, khi tới cổng vừa lúc đυ.ng phải nhóm đó, hắn còn cho cô ngốc tội nghiệp kia ít tiền kia nữa nha...

Hứa Ngạn Khanh nhìn qua, chỉ thấy bộ dạng Quế Hỉ nước mắt rơi lả chã tội nghiệp, sự tình này không thể không nói chính là đám Kiều Tứ Diệp thị chạy trốn!

Giơ tay nhẹ xoa ấn đường mệt mỏi, anh ngưng thần suy ngẫm, sự việc lần này nằm ngoài tính toán của anh.

Cũng không đau lòng năm trăm lượng bạc kia, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, càng huống gì gánh hát Tứ Hỉ đi đâu không đi lại đi kinh thành, anh có rất nhiều thủ đoạn để làm cho bọn họ mất cả vốn lẫn lãi.

Cũng không quá để bụng việc bị lừa, những người từng lừa gạt hắn hiện giờ đều mộ phần đã xanh cỏ.

Còn có Quế Hỉ bên kia... Hứa Ngạn Khanh tự nhận bản thân cũng hoàn toàn không đến nỗi, rốt cuộc cũng chỉ là tiếp xúc được vài lần, nói cụ thể hơn thì không vượt quá một bàn tay.

Chỉ là đơn thuần thấy nàng thật sự xinh đẹp, khá hợp mắt anh, tính tình lại thú vị làm anh rất thưởng thức. Dĩ nhiên việc nạp thϊếp thì đương nhiên không ngại chọn cô gái chính mình có cảm giác.

Nhưng nếu nàng La Phu đã có chồng, anh cũng không sẽ làm khó người khác, không phải bắt buộc chỉ có mình cô gái này.

Chỉ là... Chuyện cô ấy nhảy lầu tương đối khó giải quyết, vừa đúng lúc chuyện thương hội sửa luật tuyển người, chức hội trưởng này người người nhà nhà đều đang nhìn chằm chằm, đặc biệt là gia tộc thương gia họ Tịnh hiện như hổ rình mồi, gia tộc này nổi lên nhờ buôn bán tơ lụa, cùng người nước người kết giao chặt chẽ.

Con phố Bảo Khánh này có tới hai Hoa Yên quán, nơi đó nồng nặc mùi nha phiến được trộn tỉ mỉ đốt ra, thấp thoáng thân hình những người phụ nữ phổng phao quyến rũ, thành ra lũ xì ke cứ ra vào vào nối liền không dứt.Hắn cùng Chu Hi Thánh sớm đã hoài nghi Hoa Yên quán vì sự giàu có xa hoa của, nếu Hội trương thương hội hội trưởng lại bị chủ nhân nơi này đoạt được, việc quan phủ muốn thi diệt sạch thuốc phiện đã khó lại càng thêm khó

Tối hôm qua anh mới biết được, Tịch Cảnh Vinh đã đem sự việc có con hát bị Hứa gia ép buộc nhảy lầu lên chỗ báo chí nhằm làm tổn hại đến danh dự của Hứa gia, việc này mà thành thì Hứa gia không còn cơ hộ tham gia vào cuộc đua.

Vậy nên Hứa Ngạn Khanh đơn giản tương kế tựu kế, đem việc chính mình nạp con hát là vợ lẽ phóng đại tin tức, thêm số tiền lớn cho các trang báo lớn nhỏ đem tin này lên trang đầu, in ấn số lượng lớn bán khắp nơi.

Cậu chủ nhà giàu xa vào lưới tình với con hát nơi phong hoa tuyết nguyệt đê tiện càng khiến người ta tò mò hơn là chuyện con hát chịu nhục nhảy lầu, càng có thể thu được hảo cảm của cánh lê dân bá tánh.

Hứa Ngạn Khanh quyết định, anh nhìn về phía Quế Hỉ, ôn hòa nói: “Kiều Tứ lấy của ta năm trăm lượng bạc ròng, đổi lấy một tờ giấy khế ước bán thân của cô! Ta không quan tâm trong sự tình rắc rối trong đó, bây giờ cô đã là người của Hứa gia, xử trí như nào cũng là do ta quyết định, đúng không?”

Quế Hỉ gật gật đầu, trong ánh mắt lại lạnh lẽo thê lương.

Hứa Ngạn Khanh cười cười: “Ta vốn đã được đính hôn, là đích nữ của Tạ gia , là tiểu thư nổi tiếng nơi này, cô chắc cũng từng nghe tới?”

Quế Hỉ “Ân” một tiếng: “Mấy chị lớn trong đoàn từng nhắc tới, đó là tiểu thư danh tiếng số một ở đây, khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ, phẩm tính ôn nhu dịu dàng, cầm kỳ thư họa bốn món tinh thông, hiện Tạ tiểu thư giờ ở kinh thành đi học chữ nghĩa, đầy bụng cẩm tú thơ văn hoa mỹ, là một tiểu thư nổi tiếng cả đức cả tài!”

Hứa Ngạn Khanh kiên nhẫn lắng nghe cô gái trước mặt nói nhưng lời khen ngợi thổi phồng xong, rũ mắt uống ngụm trà mới nói: “Có thể cưới tiểu thư ấy làm vợ coi như ba kiếp của ta tích được bao nhiêu công đức. Ta vốn là một thương gia, tuy thường hay lui đến những nơi ăn chơi đàm phán công việc nhưng cũng không cùng nữ tử khác tùy ý tằng tịu. Đến bây giờ ta vẫn là thuần dương chi thân, tự nhiên cũng mong muốn vợ của chính mình toàn thân bạch ngọc không tỳ vết.”

Quế Hỉ nghe ám chỉ liền thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lại không lý do đỏ lên.

Hứa Ngạn Khanh lại đem chuyện cô nhảy lầu dẫn đến mầm họa tai ương nặng nhẹ nói một lần cho đến khi cô hiểu rõ, lại hỏi thăm chút chuyện về Kiều Ngọc Lâm.

Có nha đầu đưa hộp đồ ăn tới, anh không nhiều lời nữa, đứng lên đi đến phía trước cửa sổ. Phía ngoài cửa sổ hoàng hôn đã sớm tàn, mây bay tan hết nhường chỗ cho khuôn trăng tròn nhô lên, ánh sáng nhàn nhạt dễ chịu.