Chương 46: Không cùng một người

Ngoài cửa sổ là một mảnh sương mờ trăng ảo trong đêm.

Hứa Ngạn Chiêu nằm thẳng người sát với thanh gỗ đỏ ở mép giường, màn che thêu hình cá và sen trắng sớm đã được thả xuống nhẹ nhàng đong đưa. Hắn vẫn nằm im đó, là thói quen rồi, khó có thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể an tĩnh chờ ánh trăng lên cao quá song cửa sổ, rồi lúc nào thϊếp đi không hay.

Phùng thị hô hấp nhẹ nhàng vững vàng từng nhịp, hắn biết cô cùng hắn giống nhau đều chưa ngủ, là phu thê mấy năm rồi nên hắn rất là hiểu cô, nếu đã chìm vào giấc ngủ, cô sẽ giống như đứa nhỏ thường thường chép nhẹ môi.

Bên kia bức tường ngăn là phòng tân hôn của Ngạn Khanh, đêm nay lại là đêm động phòng hoa chúc. Vợ bé của nó lại là đào trong gánh hát, hắn đã gặp qua hai lần, tuổi nhỏ trẻ trung như hoa như ngọc, một vòng eo thon nhỏ mềm mại như cành liễu, khuôn mặt hạt dưa nhỏ xíu, ngũ quan tinh xảo, nhất nhất động thái đều toát ra nét kiều mị, chỉ bằng ánh mặt em Hai nhìn cô ta là biết em ấy cũng rất ưa thích.

Mà đã thích thế kia thế tất nhiên đêm nay sẽ gây ra chút động tĩnh.

Có tiếng giá giường kẽo kẹt lay động, tiếng nữ nhân ân ân ưm ưm, tiếng nam nhân thở dốc khó nhịn, bỗng nhiên nghe em ấy cười rộ lên, vì sao nó lại bật cười. Hứa Ngạn Chiêu nhàm chán đến cực điểm mà suy nghĩ câu trả lời, nhất đinh cô vợ bé kia sẽ cực kì hiểu chuyện hoan nghênh người, mặc nhiên muốn làm gì cô ta thì làm gì, rất là ngoan ngoãn nghe lời mới có thể làm em Hai cười đến thỏa mãn như thế.

Còn hắn bây giờ không nhớ nổi chính mình trong đêm động phòng hoa chúc làm như thế nào để vượt qua...

Phùng thị bỗng nhiên ngồi dậy, giơ tay sửa sửa búi tóc, sột sột soạt soạt mà lướt qua hắn chân xuống giường.

Hứa Ngạn Chiêu nắm lấy nàng cánh tay, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”

Phùng thị như bị hù nhảy dựng, hô hấp dồn dập hai nhịp mới bình tĩnh lại: “Em có chút khát nước muốn uống ngụm trà, phu quân... cũng muốn uống sao?”

Hứa Ngạn Chiêu không có buông nàng ra, ngược lại dùng sức lực kéo cô một phen, Phùng thị đột nhiên không kịp phòng bị bị hắn kéo vào, vội vàng dùng tay đỡ trước ngực hắn, tiếng nói hoảng loạn: "Phu quân....”

Hứa Ngạn Chiêu một tay giữ chặt xương sống của cô, một tay duỗi đến vạt áo trước ngực cô.

Áo ngủ của Phùng thị là một chiếc áo gấm với hàng cúc hình hoa mai, từng chiếc cúc chỉnh tề trong khi khuy áo lại nhỏ hẹp, rất khó mở. Cô ấy rõ ràng là một nữ tử đứng đắn nghiêm chỉnh, không có chút dáng vẻ ám muội nào, chưa từng cố tình câu dẫn sự dâʍ ɖu͙© của phu quân mình.

Hắn nỗ lực sau một lúc lâu, cuối cùng là từ bỏ, cười nhẹ nói: “Chính nàng cởi đi”

Phùng thị không có hé răng, ngón tay chạm được trước ngực, vuốt ve từng viên mà cởi, đèn chưa tắt, ánh trăng lúc rõ lúc mờ, trong phòng lúc sáng lúc tối.

Chờ đến lúc rốt cuộc cô ấy lộ ra phân nửa bộ ngực nhỏ nhu nhược, Ngạn Chiêu cảm thấy toàn bộ dục niệm của hắn đã theo thời gian cở bỏ từng cúc áo mà tan biến dần.

Hắn cười vỗ vỗ chân: “Nó không động đậy, nàng tự mình ngồi lên trên mà động đi!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phùng thị lộ ra biểu tình sợ hãi, cho dù ánh sáng ở đây có mờ ảo đến mức nào thì như cũ vẫn có thể nhìn thấy thái độ ghét bỏ của của cô, lẩm bẩm trong miệng: “Phu quân chớ nhục nhã em!”

Đây là nhục nhã sao?! Hứa Ngạn Chiêu nghe thấy thế lại nhớ đến tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn của người vợ nhỏ phía bên kia phòng, hắn trào phúng cười cười: “Nàng có kêu lên như vậy sao?”

“Lão gia đang nói cái gì?” Phùng thị tuy không nghe rõ, lại tự giác không phải lời hay, hỏi qua một lần liền không hề hỏi lần thứ hai.

Hứa Ngạn Chiêu chỉ vào giữa hai chân chính mình cười nói: “Nàng đem nó làm sao cho mềm xuống đi.”

Không khí trầm mặc, ẩn ẩn nghe thấy tiếng nữ nhân áp lực mà nức nở, hắn ngữ khí nhàn nhạt nói: “Cùng nàng vui đùa thôi, không phải khát nước muốn dùng trà sao? Mang cho ta thêm một ly.”

Nói xong liền thở một hai nhắm hai mắt, hắn bỗng bừng tỉnh nhớ lại đêm động phòng hoa chúc của chính mình .

Khi đó Phùng thị đích thực là một bộ dạng thực tú khí đoan trang, đồ ngủ cũng là cái dạng này áo trong, cũng có hàng cúc áo hoa mai với khuy áo nhỏ hẹp, làm hắn tháo bỏ đến ứa ra mồ hôi.

Hắn cảm thấy vấn đề không chỉ ở hàng khuy áo của Phùng thị mà là tâm tình có thể khó để mở ra.