Chương 47: Lời khó nói

Hứa Ngạn Chiêu nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Chỉ là chưa được bao lâu lại bị tiếng quét sân sột soạt của đám bà tử đánh thức, màn trướng thêu cá chép đỏ vẫy đuôi phát sáng lấp lánh, hóa ra là do hơn nửa cánh cửa sổ bị gió thổi hé mở, ánh mặt trời dần vươn lên trong không gian tối mịt, hàng cây ngô đồng hướng thẳng đứng lên trời như duỗi thân mà tuôn ra các chạc cây rậm rạm, trên cành cây còn có mấy con chim nhỏ, thanh lãnh kêu khiến người nghe tưởng tượng ra một buổi sáng sớm cuối thu hiu quạnh.

Hắn gian nan chống thân người ngồi dậy, ngó thấy lư hương trên bàn đã sớm lạnh thấu, màu sắc của tàn hương có chỗ xám xịt chỗ vẫn còn xíu hồng, giống một khối lắng đọng lại trăm năm hổ phách. Nha đầu tiểu vốn chờ ngoài nghe tiếng trong buồng do dự lại gần hỏi: “Cậu cả tỉnh rồi ạ?”

Một lúc lâu sau nó mới nghe được động tĩnh, “Ân!” Là cậu cả mới ngủ dậy, thanh âm khàn khàn.

Nó lúc này mới dám duỗi tay vén màn lên.

“Mợ cả đang nói chuyện với ai?” Hứa Ngạn Chiêu nghe thấy Phùng thị mở cửa phòng có cùng ai đó chào hỏi, còn cố ý đè thấp giọng, nghe giống như có con dế mèn chui vào dưới gầm giường rù rì.

“Anh!” Không đợi nó đáp lời, hắn đã nhìn thấy Ngạn Khanh lắc mình tiến vào, trên người mặc một kiện áo lụa xanh đá thêu hình chim nhạn cung các hoa văn mây uốn lượn, tổng thể mười phần nho nhã, em ấy chắp tay sau lưng, khóe miệng ngậm cười, khí thần đủ đầy tươi sáng.

“Tối hôm qua làm ầm ĩ như vậy mà nay ngươi thức cũng sớm!” Hứa Ngạn Chiêu khẽ nhăn mi, không ngại cười trêu em trai, theo ngay sau là Phùng thị, cô đi được một đoạn liền dừng chân nhỏ, khuôn mặt đỏ lên, lúc này đi cũng không được không đi cũng không xong, đành cầm lấy chiếc lược bằng ngà voi trên bàn trang điểm, lấy cớ tránh tránh đi phía hành lang bên ngoài.

“Muốn dẫn nàng đi kính trà cho mẫu thân.” Hứa Ngạn Khanh ở mép giường tìm thấy chiếc ghế dựa ngồi xuống.

“Bất quá là một cái vợ nhỏ thôi mà, không cần ngươi phải mất công như thế.”

Hứa Ngạn Khanh cười cười: “Em nguyện ý!”

Hứa Ngạn Chiêu nhất thời nghẹn lời, đúng lúc tiểu nha đầu sai vặt đi tới, xách theo một thau nước dùng rửa mặt, hắn liền đem lời nói giữ lại trong miệng, phất tay cho con bé đó lui xuống rồi chậm chạp nói: “Chuyện Em ba bức con hát nhảy lầu tự sát ta đã nghe thấy, nó chính là đứa ăn chơi trác tang, tính tình khó sửa, trời sinh phóng đãng không kềm chế được, lớn lên thật không làm được việc gì nên thân.”

Nhìn em Hai gật đầu không nói, hắn lại cười than: “Nói đúng ra thì trong đám anh em chúng ta huynh đệ mấy cái, bản tính kiểu này nhất giống phụ thân duy chỉ có hắn .”

“Hoặc kết giao bạn xấu, hoặc làm loạn đường phố, hoặc hù dọa người lương thiện, hoặc đùa giỡn con hát.” Hứa Ngạn Khanh biểu tình bình đạm: “Gối thêu hoa tưởng trong toàn cỏ, ngựa đến ngửi còn không bằng một bao trấu!”

Hứa Ngạn Chiêu không đồng tình câu này lắm, lắc đầu: “Người kia đã qua đời, dù sao cũng là trưởng bối, như thế khen chê không tốt lắm.”

“Em chỉ đang nói em ba!” Một tia nắng mặt trời chói lọi chiếu lên một bên khuôn mặt Hứa Ngạn Khanh, anh nâng tay lên che bớt, lười biếng nói: “Đây là lời ông ấy nói, em lười mà bịa đặt!”

Hai người nhìn nhau cười, chuyện này còn cần nói, lại thấy Phùng thị tiến vào nhìn về phía Ngạn Khanh thúc giục: “Ngụy mẹ dẫn theo hộp đồ ăn đang đi về trong phòng em, chạy về ăn sáng cho xong rồi đi gặp mẹ kính trà, sắc trời thấy không còn sớm nữa đâu, miễn cho chậm chạm bà không vui.”

Hứa Ngạn Khanh lúc này mới đứng lên đi khỏi phòng, Phùng thị gỡ giây buộc buông mành xuống, mở cái rương bằng gỗ tử đàn, lấy ra một bộ xiêm y mới tinh, nha đầu bên cạnh tiến vào giúp đỡ nàng thay đồ, lại ngồi trước bàn trang điểm, Tần mẹ thấy thế thay nàng chải đầu.

“Bôi dầu dưỡng đều chút! Nơi này, còn có nơi này, đều phải bôi thêm!” Phùng thị nhìn mình trong gương, nàng mỗi lần đi gặp mẹ chồng hoặc các chị em dâu hay tiểu thư trong nhà, đỉnh đầu cùng búi tóc luôn được búi ô quang sang bóng không một sợi tóc rối, nếu có chút không đúng liền sẽ không được tự nhiên, rất sợ người khác hiểu lầm nàng dung trang không chuẩn, là vô cớ quấn lấy đàn ông.

Tần mẹ hai tay bôi dầu bóng lưỡng lui ra, Phùng thị lúc này mới hài lòng đứng lên nhìn về Hứa Ngạn Chiêu nói, nay cô vợ nhỏ mới của cậu Hai phải đi kính trà cho mẹ chồng và các nàng, nói vậy nhất thời kính trà sang nay nửa khắc sẽ không xong, điểm tâm sáng phòng bếp đã đưa tới, bọn nha đầu sẽ ở trước mặt hầu hạ dọn bàn, nước thuốc còn đang đun trên bếp lò, chỉ cần dùng xong cơm liền đổ ra ly uống.

Hứa Ngạn Chiêu thần chí vẫn đang nhớ về chuyện tình phong nguyệt của em Hai, nhất thời đối với lời nói của vợ cái nghe cái không, Phùng thị ngơ ngác đứng yên , bóng lung thẳng tắp cho đến khi nghe hắn thấp giọng “Ân” một tiếng mới lôi kéo tay áo lụa thu hương rời đi.

...

Trên bàn bày ra một đĩa thịt ốc đỏ, một đĩa cá rim, một đĩa có năm bánh rán hành trộm trứng gà, một chén lớn cháo trắng, một chén đồ hoành thánh nhân thịt,…

Hứa Ngạn Khanh một tay cầm tờ báo, một tay cầm thìa pha lê khuấy đều ly sữa bò, trước mặt hắn là đĩa là hai cái lát bánh mì, ở giữa kẹp trứng chiên cùng thịt muối, là đồ ăn của người phương Tây.

Quế Hỉ cầm trong tay chén cháo trắng nóng hổi tỏa khói nghi ngút, khuôn mặt có chút thất thần, đêm động phòng hoa chúc tối hôm qua, cô thϊếp đi sớm lại chả hiểu sao mơ thấy một giấc mộng xuân kỳ quái.

Sáng nay cả người cảm thấy không thoải mái, cái giá giường có một nửa tròn khảm mặt kính đồng chiếu thẳng vào cô, cô chợt nhìn vào đó hồi lâu.

Đầṳ ѵú nhỏ nay sưng thành quả anh đào, cùng vải yếm bằng lụa bó sát cọ qua cọ lại sinh ẩn ẩn đau nhói, chả rõ duyên cớ nào lại bị như vậy.

Đã vậy giữa hai đùi một mảnh hồng hồng lại là chuyện như thế nào, làn da của cô vốn trắng nõn kiều nộn thấy chỗ da đó mà sắc chênh lệch liền giật mình hoảng hốt.

Cái mộng xuân gì gì chưa bao giờ cô dám nghĩ đến, thế nhưng nay lại mơ thấy mộng sắc cùng Lâm sư huynh. Trong mơ huynh ấy đem nàng cả người đè ra mυ"ŧ liên tục, lại quỳ nằm mặc hắn từ phía sau mà đùa nghịch, chưa kể những lời nói của huynh ấy trong mơ quá khác người. Phía sau huynh ấy cực giống mãnh thú hung tợn, cùng mông nhỏ của nàng không ngừng va chạm, chỗ kia cách bụng hắn một gang của hặn mọc đầy lông đen cứng, đem hai cánh thịt non của nang đâm thọc mà lại sinh ngứa ngáy đau đau. Cảm giác lúc đó khó có thể diễn tả, dày vò cô, tựa như muôn vàn kiến nhỏ gặm cắn thịt xương râm ran khó chịu... Cô thật không hiểu chính mình bị vậy mà sao lại khiến phía dưới chảy đầm đìa nước.

“Quế Hỉ! Quế Hỉ?”

Quế Hỉ mê mang nghe theo tiếng nói quay qua nhìn, là cậu Hai gọi nàng, anh bưng pha lê ly sữa bò chậm rãi uống.

Kia sữa bò… màu sắc thật giống cái chất lỏng mà sư huynh xối vung vãi ở giữa hai nàng đùi, theo chân ngọc chảy tích tích ướt đẫm một mảng lớn nệm đỏ, trên nền đỏ hiện ra một vũng trắng cô đọng lại...

Mộng xuân chân thật đến như vậy làm Quế Hỉ ngờ vực có phải là Cậu chủ đối với cô làm gì rồi không, nhưng sáng nay cô soi gương, chính mình vẫn là tấm thân xử nữ.

“Cậu hai, tối hôm qua tôi...” Cô thật nghĩ không ra nên nói như thế nào, lại nghe anh có ý tốt tiếp lời: “Em là muốn hỏi tối hôm qua chính mình ra sao?”

Quế Hỉ trợn tròn mắt nhỏ nhìn anh, Hứa Ngạn Khanh liếʍ nhẹ một bên khóe môi còn dính lại chút sữa, ý cười ôn hòa: “Tối hôm qua em uống nhầm ly rượu trộn lẫn quá xuân hương lộ, đây là một trình tự quy củ khó nói của những gia đình quyền quý, nó có tác dụng giảm bớt nỗi sợ đau đớn trong đầu đêm sợ hãi của nữ giới, cũng giúp nam giới phấn chấn hưng thú hơn, vậy nên động phòng hoa chúc có thể được trải qua tong viên mãn.”

“Tôi đây...” Quế Hỉ khẩn trương nắm chặt thìa cháo, cúi đầu rũ cổ hỏi: “Nhưng tôi đối với cậu chủ có làm ra loại chuyện gì khác người?”

Hứa Ngạn Khanh trầm mặc một lát, thong dong mà đáp: “Em rất ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng đối ta đã làm cái gì!”

Quế Hỉ nghe vậy, cổ họng vốn đang căng cứng liền thả lỏng, tâm trở về chỗ cũ, muốn hỏi rõ anh them chuyện hôm qua, lại nghe thấy nha đầu bẩm báo: “Lý mẹ trong phòng phu nhân tới có chuyện thưa ạ!”