Chương 48: Khinh thường vợ lẽ

Phùng thị nghe được phía sau có người kêu mợ cả, quay đầu lại, hóa ra là mợ ba Nguyệt Tiên cùng dì ba Trân Lan, người trước người sau lắc lư lại gần, xung quanh hai người họ bu đầy nha hoàn hầu hạ.

Nàng toan dừng bước chờ, Nguyệt Tiên đến gần liền hướng nàng hỏi: “Sao chỉ thấy chị một người lẻ loi mà đi? Vợ lẽ đâu?”

Phùng thị mặt giãn ra giải thích: “Nay phòng bếp đưa cơm sáng chậm, khi ta ra tới cửa còn chưa tới liền lưu lại vỡ lẻ hầu hạ phu quân, lại nói đây là sân nhà mình, ngày nào chả đi qua mấy lượt, nào còn cần nha hoàn bà tử cứ năm mét sáu người hô hò đi theo.”

“Ai muốn chị năm mét sáu người hô, đây chính là tư thái của người chính phòng chúng ta, đỡ phải bị đám người đâu đâu dương lỗ mũi hếch mặt lên trời!” Nguyệt Tiên có khuôn mặt trứng ngỗng, cái cằm nhòn nhọn, đôi mắt hẹp dài đưa tình, làn da mỏng manh như giấy trắng, đôi đồng tử đen nhánh phi thường lanh lợi, chỉ tiếc là bọng mắt sưng phồng nhè nhẹ hiện mạch máu xanh nhạt mờ mờ, cô nàng không phải muốn cho mợ cả nhìn chằm chằm bọng mắt sưng húp của chính mình, nàng trong lòng cũng hiểu rõ...

Trân Lan xung quanh người có ba cái nha đầu, một đứa cô ta đang được nha đầu nâng đỡ, một tay cầm chiếc khăn lụa mỏng thêu hoa thược dược giả bộ che một phần khuôn mặt e dè nhưng thực ra là đang khéo léo che miệng ngáp nhỏ, lại chấm chấm khóe mắt chảy nước.

“Hôm qua em Ba lại nghỉ trong phòng nàng ta?” Phùng thị nhỏ giọng hỏi.

Nguyệt Tiên gật gật đầu, lại nhún nhún cái vai, bộ dạng không sao cả: “Cứ để cô ta tùy tiện đi, dù sao cũng chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng mà thôi.”

Có một năm nào đó đón giao thừa, mấy phòng mợ chủ vây quanh bàn chơi mạt chược, cậu Ba ăn uống đến say chuếnh choáng bồi các nàng chơi, trừ Phùng thị về nhà ngoại có việc, các phòng đều tập trung sang bên này giải trí, lúc này cậu Ba đã không quản đượng mồm miệng mà nói ra chuyện bí mật này.

Trân Lan này chính là gái làng chơi Dương Châu, vốn là được dạy dỗ định đưa cho thương nhân buôn muối nào đó làm vợ nhỏ. Nhưng vợ cả nhà đó tính cách hung hãn dị thường, nếu muốn nạp vào cửa, cần phải từ bỏ khả năng sinh con, lấy ra một phương thức gia truyền, mạnh mẽ ép buộc bóp miệng nàng ta đổ vào một chén thuốc lớn. Nào nghĩ đến vị thương nhân buôn muối còn chưa kịp đưa nàng vào phủ liền nhiễm phong hàn mà đi đời nhà ma trước, đúng lúc cậu Ba nhà này xem nàng lớn lên dung mạo mềm mại nhu nhược, đơn giản tự mình nạp vào phòng.

Nguyệt Tiên không muốn nhìn thấy bộ dạng Phùng thị lộ ra biểu cảm Phật từ bi thương xót, quay lại đè thấp âm thanh hỏi: “Tối hôm qua bên kia chung phòng động tĩnh lớn lắm sao?”

“Ta làm sao mà biết được?” Phùng thị đỏ mặt.

“Mợ cả không phải không biết, chính là không chịu nói.” Nguyệt Tiên nhấp miệng cười trộm: “Đều là người từng trải cũng không hiểu chị xấu hổ cái gì, lúc sớm khi Tần mẹ đi qua phòng bếp lấy nước sôi, cùng Lục Vu nói một miệng, đêm qua nhị phòng làm ầm ĩ lắm mà.” Nàng ta hừ nhẹ một tiếng: “Con hát bên ngoài lang thang, cậu Hai nơi nào mà kìm nén được đâu!”

“Tần mẹ thiệt lắm miệng...” Phùng thị chợt nghe đến tiếng ai ha ha đang cười: “Tôi thật muốn cùng hai mợ lớn chỉ bảo ít kinh nghiệm, xem như thế nào mới có thể buộc chặt nam nhân làm chuyện diễm hương nùng tình.”

Nàng cùng Nguyệt Tiên lúc này mới phát giác Trân Lan không biết khi nào liền ở sát phía sau im lặng nghe họ nói chuyện, biểu tình cương cứng, sắc mặt có chút không được tự nhiên.

Lúc này đã vào sân Hứa mẫu, Nguyệt Tiên lôi kéo cánh tay Phùng thị bước chân rảo bước nhanh hơn, trong miệng giả bộ thúc giục: “Mọi người chắc đã tới nơi chào hỏi rồi, chúng ta nhanh chân lên không thì mẫu thân lại muốn mắng chửi người.”

Trân Lan xem bóng dáng các nàng vội vàng đi xa, tâm nàng nàng đảo nhanh trùng xuống, lạnh lùng cười cười, các nàng đều là tiểu thư khuê các nhưng lời nói cái gì đều có thể nói được. Nàng ta nói chuyện liền gắn những nữ tử như cô giống như quái vật, tư thái cao quý không biết đi nơi nào, chả phải đều là người nằm dưới háng nam nhân cả sao... Nàng lười biếng đánh cái ngáp, dẫn theo nha đầu Tú Cầm chậm chạp hỏi: “Kia là đôi bông tai bằng mã đáo, trong tiệm trang sức trả bao nhiêu tiền mới chịu thu vào?”

Tú Cầm kề sát vào nàng ta nhẹ giọng đáp lời: “Trong tiệm chưởng quầy đó chỉ chịu chi ra bảy trăm bạc ròng, mà khi giao hàng lại đưa tiền mặt. Em đã hỏi qua mấy nhà khác, có thể trả cả ngàn bạc ròng đâu, chỉ là không có tiền sẵn, còn cần chờ hơn mười ngày sau mới được tới lấy.”

Trân Lan miết nhẹ bông hoa cúc phấn hồng trên cây trâm cài: “Ta không kịp chờ lâu vậy, 700 liền 700 đi!”

Tú Cầm còn muốn khuyên, nàng xua xua tay, tự bước vào phòng của phu nhân, hướng bên gian chính mà đi.

...

Quế Hỉ quỳ gối trên đệm mềm trước chân Hứa mẫu, hai bên là hai hang ghế gỗ xếp dài, đó là chỗ ngồi của các vợ lớn của các phòng cùng lục tiểu thư Hứa Yên, thế nhưng có cả Hứa Ngạn Khanh cũng ở đó.

Lý mẹ bưng cái hộp gỗ được sơn đỏ mạ vàng vẽ trăm đồng tử chơi đùa, nhanh nhẹn đưa tới phía trước Hứa mẫu mở ra.

Hứa mẫu liếc mắt đánh giá, là chiếc khăn lụa trắng tinh tối hôm qua lót ở dưới thân cô gái kia, nay đã lốm đốm vết máu khô, bà gật đầu nói: “Được rồi!”

Lý mẹ cười hì hì mở miệng kêu: “Chúc mừng cậu hai, chúc mừng dì hai.”

Mọi người nguyên lai đang lúc thần kinh căng thẳng, nháy mắt thả lỏng xuống, đồng thanh kêu lên cấp phu nhân chúc mừng.

Xuân Mai bưng một cái khay trà bằng gỗ, phía trên có bộ ấm và tách trà được làm bằng gốm men xanh vẽ hoạt tiết cánh hoa sen tinh sảo, đưa tới trước mặt Quế Hỉ trước mặt để cô kính trà Hứa mẫu.

Quế Hỉ đáy lòng kinh ngạc, biết rõ những nhà cao cửa rộng đối cô dâu là xử nữ vô cùng quan tâm, cô chưa từng phá thân, tự nhiên không có thứ này, cũng chưa từng có ý định làm giả trộm long tráo phượng.

Dù sao cũng chỉ là cùng cậu Hai biểu diễn một tuồng kịch, khi mọi việc ổn định và thời điểm tới thì họ cũng sẽ tách nhau ra, trở về vị trí ban đầu.

Việc được vào tầm mắt của phu nhân cùng các nàng dâu trong nhà kỳ thật cô một chút đều không thèm để ý.

Nhưng thật ra không nghĩ tới Cậu Hai thế nhưng chuẩn bị chu toàn đến thế... Làm đến nỗi thật sự giống nhau!

“Dì Hai, người hãy kính trà cho phu nhân.” Xuân Mai thấy cô ngây ngốc, bộ dáng mờ mịt liền thấp giọng khẽ nhắc nhở.

Quế Hỉ vội vàng thu hồi tâm tình, mang trà lên kính cho Hứa mẫu, lại cấp các phòng của cậu chủ dung trà, lục tiểu thư tiếp nhận chén trà trong tay cô uống một ngụm, liền mở miệng cười: “Còn có một thứ chưa đưa cho cô đâu!”

Nghiêng mắt lén liếc hướng Hứa Ngạn Khanh: “Anh Hai tự nhiên theo tới đây xem mấy nữ tử dung trà không lẽ là anh sợ chúng ta khi dễ cô ấy hay sao!”

Cô nàng đảo nói cũng không sai, thường thì dâu mới vào của dù là lớn hay bé cũng phải thể hiện chút quyền uy đế dạy bảo, giờ anh ngồi đây khiến phu nhân cũng ngại ngùng làm việc này.

Quế Hỉ đang cầm chén trà đưa cho anh nghe vậy không khỏi giật mình, ngược lại Hứa Ngạn Khanh thần thái tự nhiên mà đưa tay tiếp nhận: “Chỉ là lại đây nhìn xem mà thôi, sợ cô ấy có gì từ người nơi khác đến chưa hiểu hết lễ nghi lại làm việc không được chu toàn lắm.”

“Nói đến nói đi, vẫn là anh đang lo lắng.” Lục tiểu thư mặt đầy vẻ phát hiện điều gì mới mẻ.

Mấy phòng đều dùng khăn tay che miệng cười khẽ, Hứa mẫu trên mặt cũng phấn khởi tươi cười, lệnh cho Lý mẹ lấy một đôi vòng tay long phượng đúc bàng vàng ròng tới.

Hứa Ngạn Khanh nghiêng đầu nhìn Quế Hỉ cởi ra chiếc vòng ngọc nạm bạc, lại đem chiếc vòng mới được ban vào tay, chiếc vòng hoa văn tinh sảo lại thêm màu sắc rực rỡ hòa cùng màu da tuyết trắng của lại càng them đẹp mắt

Thu hồi ánh mắt, đứng lên đi đến trươc mặt Hứa mẫu: “Hôm qua ngoại tổ mẫu cho người mang tin, ngày sinh của Thái Hậu gần tới, cần đến kinh đô bồi ông tiến cung nhập diên, chắc hai ngày nữa con sẽ thu thập hành trang hồi kinh.”

Hứa mẫu vội vàng hỏi: “Lần này ngươi đi thì khi nào có thể trở lại?” Lại thở dài: “Lúc này ngươi vừa mới nạp người vào phòng, sao nói đi là đi đâu!”

“Đúng vậy, thực gấp gáp...” Hứa Ngạn Khanh nhàn nhạt mà cười: “Cho nên con tính toán mang cô ấy vào kinh cùng con.”