Chương 8: Nạp lẽ

Hứa Ngạn Khanh vén mành đi vào, mẫu thân của hắn diện một thân váy trắng, choàng bên ngoài là áo khoác màu xanh thẫm thêu chim hạc tiên, tóc búi lên bằng một cây trâm khảm đá quý khắc thọ văn. Khuôn mặt tuy đang hờn dỗi đỏ phừng phừng nhưng không che được phong thái giàu sang phú quý. Phu nhân họ Tạ vừa thấy bóng dàn hắn liền vội vàng kéo cô gái đang ngồi bên cạnh đứng lên, giới thiệu đây là cháu gái bên ngoại của bà, tên gọi Tạ Phương.

Hứa Ngạn Khanh không tỏ ý kiến, chắp tay làm lễ chào hỏi, hàn huyên đôi ba câu liền quay qua chỗ ghế làm bằng gỗ lê được đặt phía trước cửa sổ mà ngồi xuống, khuôn mặt bình đạm.

Mẹ Hứa thấy con trai mình đem hết khí thế lạnh lùng như ngày thường bày ra, chỉ lạnh mặt uống trà.

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, vài ánh mắt đề không hẹn trước mà nhìn qua nhìn vào bồn hoa bằng đá quý đặt trên bệ cửa sổ, ánh mặt trời lên cao rọi thẳng vào bồn hoa khiến chúng phản chiếu đầy màu sắc lấp lánh.

May có nha đầu tiến vào cách đứt chuỗi im lặng này, trên tay nó bưng hộp gỗ nhỏ sơn màu hải đường, mở ra là những cái đĩa thủy tinh hình quả trám chứa đầy điểm đâm, có bánh táo mỏng giòn, có bánh quất chua ngọt, có bánh mì mềm dùng chung với mứt hoa quả. Lần lượt được đặt trên bàn giữa vị trí của phu nhân họ Tạ và cô nương tên Tạ Phương kia.

Tạ phu nhân từ chối nói miệng đang buốt răng, không thể ăn được đồ ngọt. Tạ Phương đang tính cầm miếng bánh quất bị dì hung hăng trừng mắt liếc qua, sợ hãi rụt tay về.

Đồng hồ quả lắc treo trên tường đến giờ kêu, Hứa Ngạn Khanh móc chiếc đồng hồ quả quýt trong người ra nhìn. Tạ phụ nhân hiểu được hắn đang vội, sợ chuẩn bị muốn đi liền căng da đầu gấp gáp nói: "Những gì nhà thông gia vừa rồi nói hoàn toàn có lý, với điều kiện của Ngạn Khanh thì đừng có nói cô nương Lý Triệu Tiết là người danh môn thế gia, chính là cả trong kinh thành chỉ cần hắn muốn cưới ai còn không phải chỉ cần buông một lời thôi sao. Chính ta cũng thường nói với đại cô nương nhà là việc được gả cho Ngạn Khanh, là ở kiếp trước đã tu huyện phúc phần đến nhường nào. Nữ tử không tài mới là đức, học cái gì thư sách cái gì văn, chỉ cần không mù chữ liền đã quá tốt rồi."

Bà ta chưa dừng lại, thở dài: "Không dối gạt nhà thông gia, phía tôi cũng muốn thẳng thắn thành khẩn giải thích. Hiện giờ Tạ gia là dựa vào chú ba chống đỡ, ngay cả ông cụ lớn cũng đều nghe hắn chứ đừng nói đến đám phụ nữ trong nhà. Đại cô nương tính cách cứng rắn muốn học thêm một năm, đợi tốt nghiệp xong mới chịu trở về lập gia đình, nó lại có chú ba bênh vực chiều chuộng, bà nói chung tôi còn có thể làm sao bây giờ."

Mẹ Hứa nghe được cười lạnh, Tạ phu nhân xem mặt đoán ý hạ thấp giọng: "Tôi cùng ông nhà thương lượng qua, nếu Ngạn Khanh thật sự không chờ được, trước tiên có thể nạp thêm phòng lẽ là điều hoàn toàn hợp tình hợp lý." Vừa chỉ vào Tạ Phương bên cạnh nói thêm: "Đây là cháu ngoại vừa mới đến tuổi cập kê, tuy không biết chữ nhưng được cái tính tình nhu thuận, tượng mạo xinh xắn, lại cùng Đại cô nương chơi thân từ nhỏ, sau này về chung nhà càng thêm hòa thuận. Nếu nhà thông gia đồng ý, liền lập tức đem chuyện này tiến hành luôn."

Dứt lời bà ta gọi Tạ Phương lại chào hỏi.

Ta Phương cầm khăn lại gần làm lễ gặp mặt, chắc do sợ người đối diện không vui liền lo lắng, trên trán rịn một tầng mồ hôi, giọng ong ong đáp: "Chúc phu nhân bình an!"

Mẹ Hứa liếc con mặt đem cô gái đối diện nhìn từ trên xuống dưới một lượt, khuôn mặt trò tròn trông có phúc, thân hình đầy đặn, hai bầu ngực tròn trịa, eo nhỏ tinh tế, ánh mắt cuối cùng rơi xuống ba tấc dưới chân váy: "Chân bó có tốt..."

Tạ phu nhân giãn mày cười nói: "Việc đó làm đầy đủ hết, cũng là tôi tự mình coi chừng, con bé này cùng Ngạn Khanh được thầy coi rất hợp tuổi, là thẻ Vượng Tài nhiều con nhiều cháu!"

Mẹ Hứa nghe được có chút động tâm, liền nhìn Hứa Ngạn Khanh. Tạ phu nhân chọc chọc lưng Tạ Phương ám chỉ: "Đi đi, lại gần để Ngạn Khanh nhìn con kỹ hơn."

Tạ Phương trộm nhìn phía bóng dáng đang ngồi trên ghế kia, tức khắc mặt đỏ bừng xấu hổ hệt như miếng vải đỏ. Cô ta tưởng tượng đến cảnh có thể cùng một người đàn ông cao lớn xuất sắc như vậy nằm chung chăn chung gối, lòng liền đập thình thịch như muốn ngảy ra khỏi l*иg ngực.

Mũi chân vừa mới nhúc nhích, Hứa Ngạn Khanh lại đột nhiên đứng lên, bước tới.